Thương đội chạy ra khỏi Sầu Tự, tiếp tục đi tới Bắc Ngụy Quốc.
Qua khỏi mối họa của hổ yêu, lệ quỷ, thương đội mất đi mất người, mấy ngày nay bầu không khí của thương hội vẫn luôn tối tăm phiền muộn.
Tốc độ tiến lên, cũng cực kỳ chậm chạp.
May mà, không có ai thúc giục đi nhanh.
Ở trong thương đội, trong cái xe ngựa bay lơ lửng trên mặt đất, có bốn người đang ngồi đối diện với nhau.
Trương Diễn ngồi ở phía bắc, nét mặt trang nghiêm, trên người còn có phật quang nhàn nhạt, càng tỏa ra một hương thơm nhẹ nhàng.
Lúc này, hắn đã tiếp nhận vật của Huệ Ngạn đại sư, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, mà pháp lực đã gần như muốn đột phá cảnh giới luyện khí.
"Tiểu công tử."
Lý Nhất Toàn ngồi ở đối diện, ánh mắt nhìn về phía Trương Diễn vừa ghen ghét vừa đố kị, nhưng lại không có ác ý, chỉ bĩu môi nói: "Tên hòa thượng kia có để lại cho ngươi thứ gì khác không?"