Mười ngày sau, một bức tường mây xuất hiện gần kinh thành, bay về phía Lư Châu
Tôn Hằng ngồi ngay ngắn trên đó, cúi đầu ngắm cảnh đẹp bốn phương
Ở dưới núi xanh mướt, còn có gió mát thổi tới, làm cho người ta sảng khoái, thổi bay phiền não trong đầu.
Sờ vào túi trữ vật ở bên hông, lặng yên cảm nhận đồ vật trong đó, trên mặt Tôn Hằng lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa bép, cho dù Tiên Minh xuống dốc, nhưng tùy tiện lấy ra ít đồ, cũng khiến cho Tôn Hằng cảm thấy kinh diễm!
"Đại thúc."
Hạ Hầu Thuần học theo bộ dáng của Tôn Hằng ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt tò mò hỏi: "Ngươi có tâm sự gì à?
"Ừ."
Tôn Hằng gật gật đầu, quay đầu cười khẽ, nói: "Như thế nào, ta không thể có tâm sự sao?"
"Nhưng mà…"