Không thể không nói, dường như những người tu pháp cũng có khiếu nghệ thuật.
Tiểu viện Tôn Hằng ở dựa vào núi, mái hiên cong vút, lịch sự tao nhã và tinh xảo, dường như muốn bay lên trời, còn đẹp hơn Cầu Tiên Quan một bậc.
Về phần kết cấu có chút bất ổn, đối với bọn họ cũng không phải là vấn đề gì.
Vài loại pháp thuật đánh xuống, nham thạch đã trở nên rắn chắc, có thể đỡ không bị sụp lún.
Mặt đường bóng loáng như gương, dưới tường trồng cúc, trên tường có dây leo, hương thơm nhè nhẹ xông vào trong mũi, tiếng chim hót nhẹ nhàng, ở một nơi đất dữ như vậy mà có thể tạo ra một nơi có bầu không khí ôn hòa như này.
Căn lầu năm tầng mà Tôn Hằng yêu cầu, cũng đứng sừng sững ở giữa.
Lầu các cao tới bảy tám trượng, mái cong, ngói xanh như tẩy, được người tu pháp dùng pháp thuật tạo nên cảm giác ổn định trầm trọng.
Tầng cao nhất, còn có một tấm bình phong che giữa phòng.