Ý thức Tôn Hằng một chỉ toàn bóng tối, phập phồng phập phồng, ngơ ngơ ngác ngác, không biết bản thân đang ở nơi nào.
Chẳng biết từ lúc nào, một dòng nước ấm xuất hiện trên người hắn, ý thức tối như mực, cũng bị ánh sáng, xé ra một khe hở.
"Phù…"
Tiếng hít thở kéo dài, vang lên từ trong miệng hắn.
Ý thức tối đen, cũng dần dần xuất hiện một chút cảm ứng bên ngoài.
Mông lung, hình như có mấy bóng người đi đi lại lại, nhỏ giọng nói chuyện.
Nhưng vì ý thức vừa mới khôi phục, cho nên Tôn Hằng không hiểu bọn họ đang nói gì.
Suy nghĩ mình còn sống, rồi ý thức vòng vo mấy vòng quay ngực, bụng, sau đó tiếp tục rơi vào trong hôn mê.
Thân thể không sao nữa!
Thái Âm Luyện Thể Quyết của Thiên Thi Tông quả thật quá bá đạo, chỉ cẩn không chết, là có thể chữa thương thế của mình.
Ngày đó, hắn đập đầu Ôn Minh Ngọc xuống Thiên Đao, giết chết đối thủ, nhưng bản thân lại không tránh được hoàn toàn một kiếm của đối phương.