Con Phi Cương đang bay trên không trung, mặc chiến giáp cũ nát, tóc dài rối bời rủ xuống sau lưng, khuôn mặt kiên nghị, làn da rắn chắc, trừ hai mắt không có thần ra, thì nó không khác gì người sống.
Nhưng nó tỏa ra thi khí nồng đậm, nồng đậm tới mức Tôn Hằng chưa gặp bao giờ, thậm chí còn có thể chống lại pháp khí của đạo cơ tu sĩ!
Phi Cương bổ nhào về phía trước, một cái đã gần dặm, mười ngón tay bén nhọn, trong chớp mắt đã đụng trăm ngàn lần với Thanh Phong Kiếm, không tổn lại chút nào!
Nhưng khi ánh hào quang của Ngọc Như Ý đánh tới, quầng sáng bao phủ, thì Phi Cương lại hơi ngừng một chút.
Thi khí nồng đậm trên người nó bị quầng sáng chiếu phải, cũng bay tán loạn.
Thanh Phong Kiếm thuận thế bay tới, ánh kiếm sắc bén đánh vào cơ thể Phi Cương, kiếm khí tung bay, vô số tia lửa bắn tung tóe, áp chế Phi Cương.
Thậm chí thi khí biến mất, nó lại càng cạ vào cơ thể cứng rắn của Phi Cương.