"Lá bùa này thoạt nhìn có vẻ bình thường, giống như do người tiện tay vẽ bừa ra. Thậm chí, chất liệu của nó cũng không khác một tờ giấy bình thường. Hiện giờ, nó đang được đặt dưới đáy hồ của Đạo viện Phiêu Miễu. Nếu kết quả của cuộc chiến tranh này là Liên bang biến mất thì ngươi phải mang nó đi, để nó trở thành bức tường vững chắc bảo vệ mồi lửa văn minh. Đồng thời, theo như nghiên cứu của bản thân, ta cảm thấy... Có lẽ thứ đó là một tín vật ấy chứ!"
Lý Hành Văn liếc nhìn Vương Bảo Nhạc, nghiêm giọng nói ra từng chữ một.
Vương Bảo Nhạc giật mình không thôi. Hắn rất khó tưởng tượng nổi rốt cuộc là tồn tại như thế nào mới có thể tiện tay vẽ ra một lá bùa với sức mạnh khủng bố, có thể bảo vệ một nền văn minh như thế.
"Không biết sư huynh có thể làm được hay không...?" Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập. Việc này khiến tâm thần của hắn bị chấn động nên không chú ý tới ánh mắt sâu thẳm và do dự của hai người Đoan Mộc Tước và Lý Hành Văn.