Cùng lúc đó, tu sĩ trong Thương Mang Đạo Cung cũng có khá nhiều người nhận ra kịch biến ở nơi đây nên lần lượt chạy tới. Mặc dù không đến gần, nhưng vẻ giật mình không dám tin cùng tiếng hít thở nặng nề của họ vẫn truyền vào trong tai Vương Bảo Nhạc.
"Vương Bảo Nhạc, ngươi..."
"Vương Bảo Nhạc, ngươi đang làm gì thế hả!!"
Trong tiếng hít thở nặng nề này còn có từng tiếng hét lớn. Vương Bảo Nhạc không quay đầu lại, nhưng hắn nghe thấy giọng của Hứa Tông chủ và Triệu Nhã Mộng. Lúc này, hắn lại im lặng nhìn Phùng Thu Nhiên đang suy yếu, hai mắt dần nheo lại, tay phải giơ lên chỉ một cái như sét đánh. Một đạo chỉ phong nháy mắt đã bắn ra, thoắt cái xuyên thấu mi tâm của Phùng Thu Nhiên giống như lợi kiếm.
Thân thể của Phùng Thu Nhiên chấn động, hai mắt mở to đầy cay đắng và phức tạp nhìn lăm lăm vào Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó tắt thở bỏ mình.
"Phá được chưa..."