Vương Bảo Nhạc biết rõ như lòng bàn tay về thái độ và hành vi hống hách kiêu ngạo của ba người Trần Mộc. Lúc này, hắn vừa xoa đầu con lừa vừa nheo mắt suy tư, cảm thấy ba người Trần Mộc hẳn phải nên cảm tạ công ơn đào tạo và đề bạt của Liên bang dành cho bản thân hắn, bằng tính tình của hắn thì e là đã chạy qua tẩn cho cả ba một trận rồi.
"Bây giờ mình đã là đại nhân vật rồi, đại nhân vật ấy mà, không thể hở một chút là xắn tay áo đi đánh người được. Mày nói xem có đúng không hả Cút Đi?"
Vương Bảo Nhạc vội ho một tiếng, ra vẻ trầm tĩnh thản nhiên nói, sau đó lại vò con lừa một cái.