Giữa bầu không khí nặng nề này, tất cả mọi người đều nín thở trong sự kinh ngạc lẫn ngỡ ngàng. Lý Uyển Nhi phá hủy nhẫn truyền âm của Trác Nhất Tiên xong thì lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, sau đó đanh mặt rời đi.
Sự vắng mặt của cô không hề khiến bầu không khí nặng nề của mật thất giảm bớt, lúc này tất cả mới lấy lại tinh thần, nhớ lại cảnh khi nãy mà lòng còn sợ hãi.
Vương Bảo Nhạc thấy cả đám đều câm như hến, Trác Nhất Tiên thì đần thối ra nên vội đằng hắng một tiếng, đứng dậy vỗ vai Trác Nhất Tiên.
"Nhất Tiên ơi là Nhất Tiên, ta đã bảo là không thể nói ra rồi mà... Ngươi cần gì phải hỏi đến cùng chứ? Làm thế này là phạm vào điều tối kỵ rồi đấy!"
Vương Bảo Nhạc cảm khái lắc đầu, lòng thì đắc ý khỏi nói, sau đó chắp tay sau lưng nghênh ngang bước ra khỏi nơi này trong ánh mắt kính ngưỡng của đám người còn lại.