Trăng trên đỉnh đầu vừa sáng vừa tròn, dường như chỉ cần giơ tay lên là chạm tới.
Sau lưng cũng có một "mặt trăng" khác - cái nồi bằng đá mà chim cắt xám tên Bạch Mao mổ ra chứa đầy nước thuốc. Cái nồi tản ra mùi hương cây cỏ nhàn nhạt, một nồi lớn sóng sánh, đủ để sánh với mặt trăng trên bầu trời.
Tiêu Liên Nhi ngồi bên cạnh nồi, đung đưa hai chân, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Minh Triệt đang ngồi im bên cạnh không hề nhúc nhích.
Chẳng phải chỉ gọi một tiếng là Minh thúc thúc thôi à? Mặt mày có cần đen sì như đáy nồi thế không?
Ngón trỏ và ngón giữa của nàng mon men xuôi theo bề mặt gồ ghề của nồi đá. Đi được nửa chừng thì lại lộn ngược trở về. Lại mon men đi qua, đầu ngón tay dừng tại chỗ.
Vẫn không có động tĩnh gì. Tiêu Liên Nhi hết sức mất mặt, lại mon men quay về, hai chân tiếp tục đung đưa.