Nhưng cô không phải là đấng cứu thế lúc nào cũng giúp người khác. Có một số việc cô có thể nhúng tay vào, nhưng một số việc thì không. Ở học viện Thần Y vốn cá lớn nuốt cá bé, tôn sùng kẻ mạnh này, nếu muốn ở lại đây, muốn được mọi người tôn trọng thì khóc lóc có ích gì. Các duy nhất chính là nâng cao thực lực của mình.
Nghĩ tới đây, Hột Khê mặc kệ hai người này, thoắt một cái đã bay lên giường mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đồng Băng vốn đang nhìn Hột Khê với ánh mắt cầu xin, nhưng khi thấy Hột Khê nhắm mắt lại thì biến thành thất vọng. Cậu ta cắn môi, ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, những giọt nước mắt rơi xuống dần trở nên lạnh lẽo. Cuối cùng, cậu ta nghiến răng, cúi xuống ôm lấy chăn đệm của mình, xoay người đi ra ngoài cửa.
Lúc đi ra khỏi cửa ký túc xá, cậu ta đột nhiên quay đầu lại, nghẹn ngào nói: "Huyền Mục đại nhân, đệ... đệ sẽ cố gắng hết sức để được huynh công nhận."
Chỉ là cậu ta vừa nói hết câu thì một làn gió mạnh thổi tới, đóng sầm cửa lại.