"Hơn nữa, cùng với việc đan dược sử dụng càng lúc càng nhiều, cơn nghiện của người bệnh sẽ lại càng lúc càng nghiêm trọng, đến cuối cùng thì toàn bộ cơ thể sẽ bị loại đan dược này khoét rỗng, sau đó mất đi lý trí, cuối cùng là bỏ mạng."
Cốc Lưu Phong siết chặt lấy ngọc giản, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên từng đường, thật lâu sau mới khàn giọng cất lời: "Nhà họ Mộ Dung là một lũ súc sinh, rốt cuộc là tại sao bọn chúng lại phải đối xử với mẹ ta như thế, tại sao?!"
Hột Khê cười lạnh nói: "Nếu ngươi đã chửi bọn chúng là lũ súc sinh rồi, thì những chuyện dơ bẩn, đê hèn mà bọn chúng làm còn cần phải có lý do hay sao?"
Cốc Lưu Phong hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới có thể giữ cho bản thân thật bình tĩnh, hắn trầm giọng hỏi: "Tiểu Hề Nguyệt, đệ nói đi, ta phải làm thế nào mới có thể cứu được mẹ mình?"