Hạ Kỳ lấy làm lạ nhìn Tiểu Miêu Miêu. Cậu theo ánh mắt của Tiểu Miêu Miêu nhìn về phía lùm cây, cả người liền chấn động mạnh, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Chỉ là ánh đèn ở ven đường quá tù mù, cho nên Tiểu Miêu Miêu không hề nhận ra.
Cô bé còn đầy phấn khởi dựa vào lòng Hạ Kỳ, đôi mắt to trong veo đầy hóng hớt: "Thất cách cách, anh nói xem, anh kia đánh chị kia vậy mà chị kia còn vui vẻ nói đừng đừng, có phải chị ấy thích bị đánh không?"
"Không được nhìn nữa."
Đầu óc cậu vẫn chưa kịp nghĩ gì thì tay đã nhanh chóng phản ứng, lập tức che mắt Tiểu Miêu Miêu lại. Sau đó nhanh chóng quay người đi về.
Tiểu Miêu Miêu không nhìn thấy gì thì rất bực bội gỡ tay Hạ Kỳ ra.
"Thất cách cách, anh làm gì thế, người ta vẫn chưa xem hết mà!"
Hạ Kỳ loạng choạng, suýt quăng Tiểu Miêu Miêu ra khỏi lòng mình.
"Không được nhìn, coi chừng bị đau mắt đấy."
Sau đó, cậu đánh vào mông của Tiểu Miêu Miêu, giọng nói có vẻ mất tự nhiên.