"Vui ạ!"
Mắt thì đang nhắm nghiền nhưng Tiểu Miêu Miêu vẫn trả lời.
Hạ Kỳ nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tiểu Miêu Miêu, một tay chống cằm, đôi mắt lộ vẻ suy tư: "Hôm nay có gặp chuyện gì thú vị không?"
"Có ạ."
"Chuyện gì vậy?"
Tiểu Miêu Miêu thốt lên: "Gặp được bạn mới tên Kiện Kiện, bọn em chơi với nhau rất vui vẻ, rất vui vẻ…"
Giọng nói của Tiểu Miêu Miêu càng ngày càng nhỏ dần, ý thức cũng càng ngày càng rời rạc, chiếc đầu nhỏ nghiêng vào lòng Hạ Kỳ, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
"Vậy em thích bạn mới hay là thích ôn ã hơn, hả?"
Một hồi lâu sau Hạ Kỳ vẫn không nhận được câu trả lời, cúi đầu xuống thì thấy Tiểu Miêu Miêu đã ghé vào lòng cậu, ngủ ngon lành, còn có tiếng ngáy nho nhỏ nữa.
Ánh mắt Hạ Kỳ lập tức trở nên dịu dàng, đôi môi mỏng tiến đến gần Tiểu Miêu Miêu và hôn nhẹ lên gò má của cô bé.
"Trong lòng em chỉ có thể có một mình anh thôi, hiểu chưa cô bé ngốc?"