Hạ Lê Hân vỗ vào bả vai Hạ Kỳ: "Con trai, cả cuộc đời của Tiểu Miêu Miêu không thể nào chỉ biết một mình con được. Nhưng chỉ cần trong lòng cô bé có mình con thôi, thế là đủ rồi."
Hạ Kỳ xuyên qua tấm gương liếc nhìn Hạ Lê Hân, mắt đối mắt. Hạ Lê Hân gật đầu, cho Hạ Kỳ một ánh mắt chắc nịch mà vững chãi.
Lông mi Hạ Kỳ rũ xuống, một hồi sau cậu mới gật đầu, nói với giọng trầm thấp: "Con biết rồi ạ!"
Hạ Lê Hân khẽ cười, vỗ lên vai Hạ Kỳ hai cái rồi quay lưng rời đi.
...
Màn đêm đen thế chỗ bầu trời trong veo xanh thẳm, ánh trắng sáng trong thế chỗ ánh mặt trời rực lửa. Vậy là một ngày quay phim đã tới lúc kết thúc, mọi người lần lượt tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm, trong phòng Ngọc Mạn Nhu truyền ra tiếng động sột soạt. Là tiếng vén chăn ra và tiếng mặc quần áo vào.