Hoắc Vi Vũ đỏ mặt, nghiêng đầu, nhíu mày rồi hơi cúi đầu.
Cố Hạo Đình nhìn cô, nhếch môi: "Lại ăn sáng nào."
Hoắc Vi Vũ cũng đói rồi, ngồi trước bàn.
Bữa sáng rất phong phú, có cháo gà, cà rốt thái sợi xào, trứng ốp la, nước chanh.
Cố Hạo Đình đặt hai lọ thuốc lên bàn: "Ăn xong thì uống thuốc."
Hoắc Vi Vũ nhíu mày: "Tôi đang ăn sáng, uống vào bị tác dụng phụ, anh muốn hạ độc cho tôi chết à?"
Cố Hạo Đình: "..."
"Tôi không ngại mớm cho em như ngày hôm qua đâu. Muốn hạ độc chết thì người chết trước là tôi đó." Cố Hạo Đình bất đắc dĩ nói.
Hoắc Vi Vũ sững lại, cắn đũa.
Hôm qua sao?
Là lúc cô nằm mơ thấy Cố Hạo Đình dùng miệng đút thuốc cho cô, mớm mớm, rồi xảy ra cơn sóng thần, hắn lên máy bay bay đi mất, còn cười tà mị, vẫy tay với cô, làm cô tức chết đây mà.
Chẳng lẽ nửa khúc trước là thật?
"Anh không cần mớm, anh uống một viên, tôi uống một viên là được rồi." Hoắc Vi Vũ yêu cầu vô lý để chơi khăm hắn.