Cố Hạo Đình nổi giận đùng đùng bước ra, quản lý khách sạn chưa gặp hắn bao giờ, rụt rè tiến lên hỏi: "Chào anh, anh đuổi hết khách của chúng tôi đi, xin hỏi có phải anh sẽ thanh toán cho bọn họ không?"
Cố Hạo Đình lia ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Quản lý khách sạn nghĩ hắn muốn quỵt tiền, bèn gào toáng lên: "Đừng bảo là anh muốn ăn quỵt nhé! Tôi quen cục trưởng Cục Cảnh sát đấy, tôi sẽ đến Viện Kiểm sát tố cáo các người!"
Cố Hạo Đình cười nhạo một tiếng rồi ung dung giơ tay lên.
Trung tá bước tới, cúi đầu nghe lệnh.
"Bồi thường gấp mười lần tổn thất cho bọn họ. Mặt khác, khách sạn này cho người dùng thẻ căn cước giả vào ở, thu thập chứng cứ đi, mai đóng cửa." Cố Hạo Đình lạnh giọng ra lệnh xong thì đi thẳng ra ngoài.
Quản lý khách sạn nhận ra Cố Hạo Đình không nói đùa, sắc mặt tái mét, vội vàng chạy tới muốn cầu xin hắn.
Trung tá Thượng ngăn anh ta lại, cảnh cáo: "Tư lệnh nhà tôi là ai hả? Ngài ấy cho anh sống thì anh được sống, muốn anh chết thì anh phải chết, khách sạn nhà anh dám cho tội phạm bị quân đội truy nã thuê phòng, mới đóng cửa thôi là còn nhẹ đấy. Không muốn rũ tù thì đừng có nói nhảm nữa, Tư lệnh đang nổi nóng kia kìa."
Hoắc Vi Vũ cầm túi đi theo Trung tá Thượng, trông thấy toàn bộ cảnh ấy.
Cố Hạo Đình độc ác, quyết đoán, lạnh lùng, chỉ vài phút đồng hồ đã có thể dồn người ta vào đường chết.
Cô cảm thấy mình lần này mình chết chắc rồi.
***
Nửa tiếng sau, Hoắc Vi Vũ đứng trước cửa phòng Tổng thống của khách sạn Histon.
Trung tá Thượng ấn chuông một lúc cửa mới mở.
Cố Hạo Đình đứng trước cửa. Hắn vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt rượt. Nước nhỏ giọt rơi xuống bờ vai hắn, chảy xuôi theo đường cong thân thể rồi biến mất trong chiếc khăn tắm chỉ quấn hờ quanh bụng.
Hoắc Vi Vũ có thể nhìn thấy tám múi cơ bụng và cơ đường v-cut gợi cảm ngập tràn sự mê hoặc của đàn ông và nồng đậm hơi thở nguy hiểm từ hắn.
Cố Hạo Đình quay người lại, rót một li vang đỏ.
Hoắc Vi Vũ bước vào. Trung tá Thượng cung kính đóng cửa phòng lại làm "cạch" một tiếng.
Hoắc Vi Vũ cứng đơ cả người.
Cố Hạo Đình cầm ly rượu tựa trên quầy bar, đánh giá cô bằng ánh mắt sâu hun hút, đoạn cất giọng lạnh lùng: "Cô biết mình phải làm gì rồi chứ?"
Sau ba giây do dự, Hoắc Vi Vũ cởi tuột chiếc váy ngoài ra vứt xuống salon.
Cố Hạo Đình nhìn từ trên cao xuống, chẳng tỏ vẻ gì, liếc đến vị trí dưới cổ cô mới buông một câu châm biếm: "Bé tí."
Hoắc Vi Vũ bật cười, hất tóc một cái, cao ngạo đáp trả: "Bò sữa vừa to vừa có bốn cái liền, anh thích chọn cái nào thì chọn, mẹ anh sẽ không phải lo anh không lớn được nữa."
"Hoắc Vi Vũ, tôi thật sự muốn chuốc thuộc độc cho cô câm luôn."
"Tôi không rên được người ta lại tưởng Tư lệnh Cố bất lực thì khổ. Anh nghĩ kĩ rồi hẵng làm nha." Hoắc Vi Vũ cười bảo.
"Tí nữa cô khắc biết tôi có bất lực hay không. Tắm đi!" Cố Hạo Đình ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ không còn đường lui, dù sao cô cũng sắp lấy người đàn ông này mà.
Cô hùng hục lao vào phòng tắm, vừa cởi áo lót ra thì Cố Hạo Đình đã vào theo.
Hắn phóng ánh mắt sắc lẻm nhìn cô
Cô đưa hai tay lên che theo bản năng.
Chỉ một giây sau, Cố Hạo Đình đã đứng trước mặt Hoắc Vi Vũ. Hắn ôm chặt eo cô, kéo vào lòng mình rồi đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt.
Da thịt áp sát vào da thịt. Thân thể hắn nóng rực như bốc lửa, đốt cháy da thịt cô.
Hoắc Vi Vũ run rẩy, lo lắng nghĩ có nên chạy trốn hay không. Thế nhưng cánh tay siết chặt đến mức cô không thể vùng thoát dù chỉ một chút.