Ôn Triết Hãn vốn rất lo lắng, giờ nghe thấy tiếng đàn dương cầm của con gái thì đi từ kinh ngạc đến gật đầu tán thưởng, trái tim cũng trở lại được vị trí cũ rồi.
Lý Mỹ Ân vốn muốn vạch trần xuất thân của Uyển Đậu, để cô xấu hổ trước mặt mọi người, không ngờ, bây giờ lại cảm thấy như bị tát mạnh vào mặt.
Bà ta đâu thể ngờ, một con bé lớn lên trong một gia đình như vậy, mà cũng có thể đàn ra được tiếng đàn du dương đến thế.
Và tất thảy những điều này, vốn chuẩn bị sẵn cho con gái Thi Vũ của bà ta, bây giờ dường như đều bị con bé này chiếm hết rồi!
Lúc này trong một góc khuất ở trên tầng, Ôn Thi Vũ đang đứng trốn ở đấy, lén nhìn Uyển Đậu đánh đàn bên dưới.
Cô ta nhìn thấy mọi người vỗ tay khen ngợi Uyển Đậu, trong lòng cảm thấy cực kỳ căm hận. Cô ta bấu chặt tay, chặt đến nỗi móng tay sắp cắm sâu vào trong da thịt.
Con ả đê tiện đáng ghét!
Không những làm cho cô ta bị bỏng, mà còn cướp đi ánh hào quang đáng lẽ thuộc về cô ta!