Biết anh dễ ngại, Hứa Hi Ngôn đành giữ thể diện cho anh, không cởi quần của anh ra mà cô xắn ống quần của anh lên đến trên đầu gối.
Đầu gối của anh cũng bị mảnh vụn thủy tinh đâm vào làm bị thương, bị rách mấy vết liền, nhìn vào khiến cho người ta đau lòng không chịu nổi.
Hứa Hi Ngôn không nói gì, cô bắt đầu xử lí miệng vết thương giúp anh, khi thuốc sát trùng dính lên miệng vết thương, Hứa Hi Ngôn phát hiện rõ ràng đầu gối của anh hơi hơi run lên.
Phản ứng này của anh thật quá bất ngờ, Hứa Hi Ngôn ngạc nhiên hỏi: "Anh Hoắc, anh có thấy đau lắm không?"
Sự chú ý của Hoắc Vân Thâm hoàn toàn đặt lên người cô, khi cô hỏi anh, anh cũng chỉ trả lời thật thà: "Hơi đau một chút, nhưng mà không sao đâu."
"Thật sao? Tốt quá rồi! Có phải chân của anh có cảm giác rồi không?"
Hứa Hi Ngôn như phát hiện ra một bí mật to lớn, cô mừng rỡ nhìn anh, chờ đợi phản ứng của anh.
"Có cảm giác?"