Chiếc nĩa rơi xuống bàn, cả người Hứa Hi Ngôn đều thấy không ổn. Cô có cảm giác nhưđang đứng ngay trước họng súng.
Khó trách vì sao sáng nay lúc thức dậy, câu đầu tiên anh hỏi cô là có nhớ anh là ai không.
Xong rồi xong rồi, câu nói kia quả làứng nghiệm mà, đi đêm lắm có ngày gặp ma.
"Rốt cuộc cũng nhớ ra rồi?"
Hoắc Vân Thâm liếc nhìn cô, gương mặt tuấn tú cười như không cười. Cảm giác được người ta nhớ lại thật tốt.
"Năm trăm tệđâu phải số tiền nhỏ. Anh nhìn đi, nữ chính trong mấy bộ ngôn tình khác ngủ với nam chính rồi cũng chỉ trả có một trăm đồng. Tôi như vậy làđã quá hào phóng rồi đấy."
"Hơn nữa, anh đâu có bị lừa gạt gì. Anh làđàn ông, tôi là phụ nữ, tôi không kêu mình thua thiệt thì thôi. Lần đầu tiên của tôi cũng trao cho anh rồi, anh mới là người hưởng lợi đấy anh trai ạ."
Hứa Hi Ngôn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nỗi oan lừa gạt người khác. Nếu như anh ta thật sự so đo, muốn cô bồi thường tổn thất thì cô biết phải làm sao đây?
Chuyện này không phải đã gặp ở quá nhiều truyện ngôn tình rồi sao?
Hoắc Vân Thâm thấy cô cuống cuồng, cốý trêu: "Thật không đấy? Sao tôi lại có cảm giác như bị người ta chơi xỏ thế? Hay là em đã biết trước thân phận của tôi, cốý muốn tạo scandal với tôi, sau đó lợi dụng tôi để tiến thân!"
Hứa Hi Ngôn lập tức giơ ba ngón tay lên: "Tôi thề! Khi đó tôi thực sự không biết anh, cũng chưa từng nghĩđến chuyện lợi dụng anh để tiến thân."
"Đêm đó thật sự chỉ là một sự cố, cuối cùng vẫn là anh may mắn vớ bở mà, không phải sao?"
"Hơn nữa, nếu tôi thực sự muốn lợi dụng anh để trèo lên cao hơn, thì tôi đã sớm thành danh rồi, đâu đến nỗi bây giờ vẫn là một kẻ vô danh tiểu tốt chứ."
Hứa Hi Ngôn thấy mình thật sự quá xui xẻo, tại sao cứ phải là anh ta cơ chứ?
Bây giờ trong lòng côđầy nghi ngờ, chắc anh ta tốt bụng cứu côđưa về nhà, tám phần là muốn tìm côđể tính sổ rồi.
Hoắc Vân Thâm nhìn bộ dạng cô lo lắng như muốn khóc, cố nhịn cười rồi nói tiếp:
"Nhưng mà sao tôi vẫn có cảm giác mình chịu thiệt thòi nhỉ?"
"Tôi làảnh đế, giờ còn đảm nhiệm vị trí Tổng Giám đốc công ty giải trí Vân Hải nữa. Còn em, em chỉ là một người… không có tiếng tăm gì."
"Còn nữa, em biết không? Vụ tai nạn của tôi thực ra cũng là vì em."
Gì vậy?
Thực ra cũng là vì cô?
Việc anh gặp tai nạn thì liên quan quái gìđến cô cơ chứ?
Cô ra nước ngoài, căn bản không hề biết chuyện này mà.
Trên mặt Hứa Hi Ngôn đầy vẻ ngờ vực: "Là vì tôi? Sao có thể chứ?"
Hoắc Vân Thâm tiếp tục nói: "Sau đêm hôm đó, tôi vẫn luôn chờ em đến tìm mình, nhưng em lại quên sạch sành sanh. Nếu không phải do em không chịu trách nhiệm, dứt khoát phủi mông ra đi, thì tôi đâu phải đuổi theo đến sân bay để tìm em, để rồi dẫn đến tai nạn. Em nói xem, còn không phải vì em sao?"
Hứa Hi Ngôn thẫn thờ không nói thành lời: "..."
Những ẩn ý trong lời của anh không cần giải thích cũng có thể hiểu được. Nếu không phải vì cô vừa ngủ cùng anh xong đã bỏ chạy, anh cũng không cần tìm cô, không cần đuổi theo cô mà xảy ra tai nạn.
Chính bởi vì cô nên anh mới xui xẻo như vậy.
Cho nên... nghĩ như vậy, quả là do cô thật.
Sau vài giây trầm ngâm ngắn ngủi, Hoắc Vân Thâm tỏ ra đau khổ, hỏi tiếp: "Năm đó em đi, em có biết vụ tai nạn ấy đã khiến tôi bịđả kích nhiều thế nào không?"
"..." Hứa Hi Ngôn không còn sức để mà nói gì nữa.
Cô nhớđến hình ảnh của anh năm năm về trước. Khi đó anh kiêu ngạo tự tin, báđạo lại mạnh mẽ. Vậy mà hôm nay, vì cái xe lăn này mà sự cao ngạo tự tin kia đã hoàn toàn bị mài giũa đi hết.
Ở trong tuyệt vọng, con người ta sẽ nảy sinh sự tự ti.
Sự kiêu ngạo của Hoắc Vân Thâm đã bị vụ tai nạn phá vỡ hoàn toàn.
Côđã từng nghe Phương Tiểu Tranh nói, sau khi bị liệt, ngay cả phương diện kia của anh cũng không còn, khác gì tuyệt hậu.
Đối với một người đàn ông đang ởđỉnh cao phong độ, điều này chẳng khác gì với việc bị tuyên án tử hình.
Quá tàn khốc!
Hứa Hi Ngôn cũng không dám tưởng tượng, nếu như ngày đó người xảy ra tai nạn là cô, liệu cô có tuyệt vọng đến mức tự sát hay không?
…