Hạ Lăng nhìn cô ta bị cảnh sát áp giải đi.
Căn phòng trở nên trống rỗng, lúc này chỉ còn Bùi Tử Hành, Hạ Lăng và Lệ Lôi đứng sau lưng Hạ Lăng.
Bùi Tử Hành chống một tay lên chỗ tựa lưng của ghế sofa, anh ta vẫn duy trì dáng đứng vừa nãy khi cảnh sát buông ra, lúc này đang nhìn Hạ Lăng một cách khó khăn, trong đôi mắt là những đau buồn đặc sệt lại, không tan nổi.
Hắn ta không thể ngờ nổi không phải là cô ấy thật.
Rốt cuộc lúc đó mình bị ma quỷ ám ảnh thế nào mới đối xử hà khắc với cô ấy như vậy?
Nếu mình tin tưởng lúc cô ấy nói "không phải", có lẽ sẽ không có những lần đánh đập, bạo hành và tra tấn kia. Có phải cô sẽ không tức giận tới mức vò mẻ chẳng sợ sứt, sẽ không nhận tội lỗi vốn dĩ chẳng phải mình gây ra?
Nếu như vậy, có phải bọn họ sẽ được hạnh phúc không...
Tim của anh ta thắt lại tới mức khó thở.