Nhìn Cố Lâm đang bám chặt như bạch tuộc trên người mình, Tiền Dung rất lúng túng.
Cả người cô ta ướt đẫm, chiếc váy bằng lụa mỏng dính sát vào người khiến đường cong cơ thể như ẩn như hiện, cặp núi đôi đầy đặn dán chặt vào người ông ta, nhưng cô ta lại không hề hay biết.
Tiền Dung chỉ cảm thấy trong người như có một ngọn lửa sắp bùng cháy, ông ta ra sức đẩy cô ta ra, nhưng Cố Lâm lại quá sợ hãi, đẩy kiểu gì cũng không chịu buông: "Cô cả, cô đừng như vậy." Tiền Dung cuống lên, tư thế này quá đồi bại mà. Giữa ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa? Nếu chuyện này mà bị truyền đến tai chủ tịch Cố thì ông ta không bị rút gân lột da mới lạ!
Đám người vây xem chỉ trỏ.
Hạ Lăng vẫn uống trà xem trò hay.
Qua hồi lâu, Tiền Dung mới luống cuống đẩy được Cố Lâm ra. Lúc này, Cố Lâm mới nhận ra nước trong hồ chỉ đến eo mà thôi. Còn dáng vẻ nhếch nhác của cô ta đã bị tất cả mọi người nhìn thấy hết mà cười vào mặt.