Nhìn cây đại thụ nằm lẻ loi sừng sững từ xa, Hàn Sâm bất giác nhíu mày, vì trên cây đại thụ này là sức sống cuộn trào, nhưng vùng phụ cận lại không hề cảm giác được một chút sinh mệnh nào.
Quanh đây hoàn toàn không có tung tích dị sinh vật, đây là một chuyện vô cùng kì lạ.
Nếu chỉ là một cây gen bình thường thì cũng thôi, nhưng cây đại thụ này có hơi thở sinh mệnh mãnh liệt như thế, mười mấy dặm xung quanh vẫn có thể cảm giác được hơi thở sinh mệnh của nó, sao có thể không có bất kì dị sinh vật tới gần nó được?
"Đừng đi về phía trước, chúng ta nghỉ lại ở đây thôi, chữa trị vết thương cho Sở Minh đã." Hàn Sâm cảm giác có gì đó không đúng, bèn bảo Kim Mao Hống dừng lại, khiêng Sở Minh đang bị trọng thương xuống, sử dụng thánh quang chữa trị vết thương trên người hắnta.
Cũng may Sở Minh bị thương nặng nhưng không có vết thương nào trí mạng. Được thánh quang của Hàn Sâm chữa trị hơn một tiếng, những vết thương trên người hắnta đã gần như khỏi hẳn.