Hai người làm tưởng rằng Phong Lăng đã ngủ say nên cũng không tiếp tục trông chừng ở trong phòng nữa. Chỉ có điều, trước khi đi, họ lại đo nhiệt độ của cô một lần nữa, sau khi xác định nhiệt độ cơ thể của cô đã bình thường, không còn sốt nữa, họ mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Phong Lăng mở mắt, nhìn ánh đèn thủy tinh lộng lẫy và trần nhà trắng xóa không bám một hạt bụi bên trên, cô nghe thấy tiếng mưa tí tách bên ngoài cửa sổ đã dần to hơn.
Không biết cơn mưa này đã rơi bao lâu, Phong Lăng nhắm mắt lại nhưng không sao ngủ nổi.
Đương nhiên không phải là cô đang thương người ở bên ngoài kia.
Tố chất cơ thể của Lệ Nam Hành rất tốt, anh có dầm một trận mưa tuyết cũng sẽ không đến mức cảm lạnh hay sống dở chết dở. Vì vậy, Phong Lăng chẳng có gì phải đau lòng, hay lo lắng cả.