Đầu óc của Phong Lăng có hơi lơ mơ, cô cứ nhìn người đàn ông đang thản nhiên dựa người vào cửa, nhìn cái dáng vẻ khoanh tay trước ngực đầy ung dung như không có chuyện gì của anh, khẽ rùng mình, một lúc sau mới bắt đầu giả bộ vừa cởi quần vừa nói: "Đúng là rất nhỏ... Không dễ lấy ra chút nào. Lão đại, anh cứ... để một mình tôi đi vệ sinh là được rồi."
"Không phải cậu nói bản thân rất tự ti sao? Tôi cần nhìn thử xem nó nhỏ đến mức nào rồi sẽ nói cho cậu biết có cần tự ti hay không." Vì gian phòng vệ sinh rất hẹp nên dù người đàn ông đang đứng ở cạnh cửa thì giọng nói trầm thấp của anh vẫn vang ngay bên tai cô.
Phong Lăng né tránh, không dám nhìn thẳng vào mặt Lệ Nam Hành. Cô đứng trước bồn cầu, động tác luống cuống, ngại ngùng.