Máy bay trực thăng không bay vững vàng chậm rãi như máy bay dân dụng bình thường. Lúc cất cánh, Quý Noãn luôn cố gắng kiềm nén cơn nôn nghén nhưng rốt cuộc cô vẫn chịu hết nổi. Cho dù Quý Noãn muốn hỏi khi nào Mặc Cảnh Thâm sẽ thoát ra ngoài cùng bọn họ, nhưng cô không tài nào mở miệng nói được.
Bởi vì sau khi máy bay cất cánh, Quý Noãn đã bỏ chạy vào nhà vệ sinh ôm bồn cầu, nôn cả nửa ngày. Cô nôn đến nỗi cơ thể mềm nhũn, quỳ gối bên cạnh bồn cầu, cả người không còn chút sức lực.
Vốn dĩ mấy ngày qua, Quý Noãn đã không ăn được bao nhiêu. Nhưng bởi vì cô đang mang thai, không thể để cơ thể thiếu dinh dưỡng, cho nên mới cố gắng ăn chút gì đó, có điều cô vẫn không ăn được nhiều.
Có thể nói bây giờ cô đã nôn ra hết lượng thức ăn trong mấy ngày qua.
Vừa nãy, lúc bị tên đàn ông ghê tởm kia đè xuống, Quý Noãn đã buồn nôn rồi, thế nhưng cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn cho đến bây giờ.