Lúc Phong Lăng mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy chính là gương mặt của Lệ Nam Hành.
Phong Lăng còn tưởng mình đã chết, tưởng Lệ Nam Hành cũng đã chết, tưởng nếu hiện tại hai người không phải đang ở dưới địa ngục thì cũng là đang ở trên thiên đường rồi chứ. Phong Lăng nhíu mày lại, muốn nói gì đó nhưng không còn chút sức lực nào cả, chỉ có thể khó nhọc mở to hai mắt ra nhìn Lệ Nam Hành.
"Em mất quá nhiều máu, mất sức là chuyện rất bình thường, không nói nổi thì không cần phải nói." Lệ Nam Hành nhìn ánh mắt của Phong Lăng, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: "Cố dưỡng thương cho tốt, nọc độc đã được loại bỏ sạch sẽ rồi, em sẽ không sao đâu, phải ngoan một chút, biết chưa?"
Tiểu Hứa đứng một bên vừa nhìn vừa nghe: "…"
F*ck!
Đây là đang phát "thức ăn cho chó" hả?
Lệ lão đại cưng chiều phụ nữ thì sẽ không quan tâm tới tâm trạng của người khác đến cỡ này sao, lão đại có nghĩ tới mấy người anh em FA trong căn cứ như bọn họ không?