Sau khi rời khỏi tiệm bánh, Phong Lăng định đi thẳng một mạch về khách sạn để nghỉ ngơi.
Nhưng ngại Lệ Nam Hành đang ở đây, Phong Lăng vừa không tiện nói thẳng, sợ chẳng may anh lại nói một câu gì đó đại loại như là, dẫu sao cũng là đàn ông với nhau, anh sẽ đến chỗ cô nghỉ một đêm.
Vì vậy, hai người họ cứ đi qua đi lại chỗ khách sạn nằm trên con đường chợ đêm, đi vòng vèo qua mấy lần, Phong Lăng vẫn không hề mở miệng nói đi về.
Không phải Lệ Nam Hành không nhìn ra được dụng ý nho nhỏ này của cô, mà là anh muốn xem cô có thể gắng gượng được bao lâu. Anh bình tĩnh đi dạo cùng cô trong chợ đêm, cuối cùng, trong tay anh lại có thêm càng ngày càng nhiều đồ không mấy cần thiết.
Mãi đến gần mười một giờ đêm, chợ đêm đã sắp tan, Phong Lăng cố nhịn không dám ngáp: "Lão đại, tối nay anh có việc ở khu chợ này à? Nếu anh có việc thì tôi không làm phiền anh nữa, anh cứ đi làm trước đi."