Mặc Cảnh Thâm nhìn cô không nói lời nào, chỉ có ánh mắt rất sâu.
Quý Noãn nhìn gương mặt không cảm xúc đang nhìn cô chằm chằm của anh, né tránh ánh mắt anh: "Đi tới đi lui cả ngày, tôi mệt rồi. Còn rất lâu nữa thì xe mới về đến khách sạn phải không? Vậy để tôi ngủ trên xe một lát."
Cô nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm thoáng trầm lặng.
Nhưng khi anh nhìn thấy Quý Noãn nhích người lại gần cửa xe bên kia, cả người co quắp như thể đúng là định ngủ một lát thì lại không thể nhịn được mà bật cười.
Cô gái này bây giờ nói một là một, hai là hai, trước mặt anh mà cứ thích gì thì làm nấy, rất tùy tiện.
Đúng là ỷ mình đã đủ lông đủ cánh.
***
Xe dừng lại trước cửa khách sạn Thịnh Đường. Tiểu Hồ tranh thủ nhìn ra đằng sau qua kính chiếu hậu: "Mặc tổng…"
Cậu ta vừa thốt ra hai tiếng thì Mặc Cảnh Thâm đã lạnh mắt ra hiệu cho cậu ta câm miệng.