Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn dáng ngồi yên tĩnh của Quý Noãn: "Sao? Do dự nửa ngày mà vẫn không biết có muốn mua hay không, người ta mua giúp cho rồi lại ngượng ngùng sao?"
Quý Noãn: "…"
Mọi cảm xúc rối loạn đều bay biến hết đi khi anh vừa lên tiếng. Quý Noãn nhìn thấy nhân viên đang cuộn bức tranh mang về phía bên này, không nặng không nhẹ khẽ hừ một tiếng: "Mặc tổng hào khí ngất trời. Tôi chỉ là người đứng đầu của một Tập đoàn MN nhỏ bé, sao dám vung tay dứt khoát như anh được?"
Anh càng mím chặt môi, cười như không cười: "Không muốn sao? Vậy để anh đưa bức tranh này cho nhà họ Dung."
"Có muốn." Quý Noãn vội đưa tay đón lấy bức tranh mà nhân viên mang đến trước mặt, không hề có ý định cho bức tranh đi.
"Anh còn tưởng em rất khí phách chứ."
Khí phách cũng tùy người tùy lúc. Cô rất muốn bức tranh này, vì nó cũng chính là ký ức về tuổi thơ của cô.
Hơn nữa, đưa cho nhà họ Dung là có ý gì?