Quý Noãn không phải là cô gái thích khóc.
Nhưng khi cô kéo Mặc Cảnh Thâm ngồi xuống, lột áo sơ mi anh ra, cô mới thấy đâu chỉ đầu và lưng anh bị thương, mà khắp mọi nơi trên cơ thể anh đều có vết thương lờ mờ, và cả vài giọt máu lăn xuống phía sau cổ và gáy anh. Nước mắt Quý Noãn lập tức tràn khỏi khóe mi rơi lộp độp.
Thì ra những kẻ đó không chỉ đơn thuần bắt nhốt anh, chắc chắn trước ngày đầu tiên nhốt anh vào đấy, bọn chúng đã dùng cực hình tra khảo rồi. Chẳng qua Mặc Cảnh Thâm là người khó bị khuất phục, cho nên chúng mới nản chí, dứt khoát giam anh lại, sau đó nghĩ cách moi tin tức từ miệng anh.
Nhưng cuối cùng, bọn chúng vẫn tính sai.
Mặc Cảnh Thâm định đẩy tay cô ra, nhưng Quý Noãn vẫn cố chấp giúp anh cởi áo sơ mi. Có điều áo đã dính chặt trên lưng, khó mà cởi ra dễ dàng, nên Quý Noãn cẩn thận tách từng tí một. Tuy rằng cô cảm giác anh không động đậy, nhưng khi nhìn về phía trước, Quý Noãn vẫn thấy Mặc Cảnh Thâm nhắm nghiền mắt lại.