Chắc chắn không thể quay lại ngõ hẻm kia được, Quý Noãn kéo Phong Lăng chạy về hướng khác. Thế nhưng đối thủ lại không có ý định lãng phí thời gian, hắn không đuổi theo bọn họ mà bất ngờ quay về lái xe đuổi theo.
Cũng không biết hắn định lái xe đuổi theo hay định đâm vào bọn họ.
"Bà Mặc, cô đi trước đi!" Phong Lăng chợt dừng bước, không muốn làm liên lụy Quý Noãn.
"Đi cái gì mà đi! Tôi không phải là anh em ở căn cứ huấn luyện của các cô, không biết đạo nghĩa hi sinh gì đó. Nhưng đối với tôi, giữa chúng ta không chỉ là bạn tốt bình thường, sao tôi có thể đi được!" Quý Noãn vừa chạy vừa cố kéo Phong Lăng, không cho cô vùng tay ra: "Chạy đã, trước mặt có một hẻm nhỏ, hắn lái xe này không đi vào được đâu. Mình đi vào đó rồi nghĩ cách tiếp!"
Thấy Quý Noãn cương quyết, Phong Lăng chạy vài bước rồi mới thấy thật sự người cô mới bị điện giật đau tê dại, cũng phải cần đến vài ngày mới bình phục trở lại. Bây giờ cô cũng không chạy nhanh được như bình thường.