Tam Bàn thầm tính toán trong đầu xem giờ phải làm sao để có thể giữ được cái mạng nhỏ bé của mình.
Quay người, co giò bỏ chạy hay giả vờ như không thấy?
Nhưng ánh mắt của anh ta đã chạm vào ánh mắt của Lệ lão đại mất rồi còn đâu!
Hay là anh ta cứ làm như không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ thế tiếp tục đi qua nhỉ?
Nhưng ban nãy, anh ta gõ cửa một lúc lâu, rõ ràng có khả năng đã làm hỏng chuyện tốt của lão đại…
Bây giờ vẻ mặt của lão đại cứ như muốn ăn thịt người vậy.
Còn không được nữa thì anh ta chỉ còn cách chọc mù hai mắt thôi!
"Khụ." Tam Bàn ho khẽ một tiếng, sau đó đột nhiên xoay người lại, vừa sờ lên mặt tường bên cạnh, vừa híp đôi mắt lại nói: "Chết rồi, hôm qua lúc đi gỡ mìn ở khu gần đây, chắc mình đã bị thuốc súng của mấy quả mìn không may bị nổ bắn vào mắt rồi, sao bây giờ hai mắt mờ tịt thế này… Ai đấy, ai đang đứng ở đó đấy? A K, là cậu à?"
Lệ Nam Hành: "…"