Gun Tossakan là một sinh viên khoa y khoa rất điển trai. Gun đã crush Bar Sarawat, học khoa Kỹ Thuật từ khi học trung học. Nhưng khi ấy Gun không thể thổ lộ tình cảm của mình vì lời hứa mà anh đã hứa với mẹ mình. Rằng cậu sẽ không hẹn hò cho đến khi thi đỗ Đại học. Thế giới nhỏ bé, và một trường đại học càng nhỏ bé hơn. Định mệnh thay, Gun và Bar học chung trường Đại học.
Câu chuyện kể về hai chàng trai học sinh trung học 17 tuổi đã rơi vào tình yêu sau một thỏa thuận mang họ đến gần nhau hơn.
Pun và Aim yêu nhau nhưng bố cậu lại muốn cậu hẹn hò với con gái của một người bạn. Pang, em gái của Pun lại là một hủ nữ. Pun cố gắng thuyết phục em gái tin rằng mình có một người bạn trai để cô nói giúp với bố chuyện mình không thể hẹn hò với cô gái kia. Vì vậy, Pun đã yêu cầu Noh giả vờ làm bạn trai của mình. Đổi lại, cậu phải giúp Noh gây quỹ cho câu lạc bộ âm nhạc.
Mặc dù câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính là Pun và Noh nhưng đồng thời cũng đề cập đến các vấn đề mà giới teen thường gặp phải, chẳng hạn như áp lực từ bạn bè, giàu và nghèo, sự cạnh tranh, các mối quan hệ và những vấn đề bạo lực...
Bạn sẽ thế nào nếu lỡ yêu nhầm bạn thân và biết rằng người bạn ấy không có khả năng đáp lại tình cảm của mình.
Liệu tình yêu một chiều này sẽ đến đâu, rồi kết quả của tình bạn chúng ta sẽ thế nào ?
Type
"Tao ghét gay"
Tôi liên tục nói điều này với mọi người xung quanh, từ lúc tôi chỉ là thằng nhóc học cấp 2 cho đến tận bây giờ - khi tôi đã bước chân vào đại học. Gay là thứ duy nhất tôi ghét. Cực kì ghét!!!
Tôi không hiểu nổi tại sao, những "người đó" cứ luôn tới tiếp cận tôi. Kể cả hiện tại, khi tôi đã bước qua nửa cái tuổi 18 rồi, nhưng tôi vẫn không thể tránh xa được bọn họ. Mẹ nó! Thậm chí ngay lúc này, ngay lúc chúng ta đang nói về nó, tôi vẫn bị tụi đó chọc giận đây. Có chuyện quỷ quái gì với đầu óc tụi nó vậy? Mấy người có bị gì không hả? Họ luôn thích sờ mó cánh tay của tôi... Mấy người không thể để cho tay của tôi được yên à?
Tôi nên ngừng nói xấu tụi đó nếu không tôi sẽ bị coi là một chàng trai có trái tim hẹp hòi mất. Nhưng má nó! Tôi thật sự ghét bọn gay.
Dĩ nhiên, tất cả bạn bè là gay của tôi đều biết rõ về điều này nên họ chẳng bao giờ tới gần tôi cả, hoặc tốt hơn hết là cứ giấu luôn giới tính của họ đi với tôi nếu không muốn bị tôi sút một phát bay xa.
Tôi biết làm sao được đây? Chỉ đơn giản là tôi ghét thôi.
Bây giờ tôi vào đại học rồi. Tôi đã năn nỉ bố tôi cho tôi tự thuê một căn hộ để tiện cho việc học. Cuộc sống của tôi sẽ tuyệt vời biết bao nếu tôi có thể tự mình chọn bạn cùng phòng. Và tôi còn có thể rủ rê vài cô gái về ngủ lại bất kì lúc nào tôi muốn. Mèng ơi! Đây chính là thiên đường rồi còn gì. Nhưng bố tôi đã nhanh chóng dập tắt mộng đẹp của tôi. Ông nói:
"Con đúng là đứa công tử bột! Con nên vào sống trong kí túc xá của trường để học được cách sinh hoạt với mọi người xung quanh và làm quen được nhiều bạn mới đi. Không nên chỉ chơi với bạn bè cùng chuyên ngành. Phải kết giao... con hiểu không? Kết giao đó? Nếu như con có thể vượt qua năm nhất của mình ở kí túc xá, thì chúng ta có thể bàn bạc lại về vấn đề này vào năm sau."
Đấy, buồn rầu quá mà. Bố yêu cầu tôi phải dọn vào sống trong kí túc xá ít nhất một năm. Vậy được thôi! Tôi sẽ nghe lời ông, tôi có thể xin ông cho dọn ra ngoài vào năm sau. Thế nhưng... Bạn cùng phòng của tôi sẽ là ai đây?
Và hóa ra...
Đã hơn 10 năm từ ngày tôi rời xa thế giới này.
Đó là khoảng thời gian vừa dài vừa ngắn đến mức phải giật mình. Nếu đem so thời gian tôi sống trong một cơ thể khỏe mạnh thì có lẽ còn ít hơn thời gian tôi chết đi.
Kể từ ngày mở mắt ra nhìn thế giới này, tôi bẩm sinh đã có một trái tim khiếm khuyết.
Cho dù ít nhiều không khỏi tủi thân khi sinh ra trong một cơ thể yếu ớt hơn những người khác và đôi khi phải ra vào bệnh viện thường xuyên đến mức không thể tham gia vào hoạt động khác, bố mẹ vẫn luôn khuyến khích giúp tôi có thêm động lực để tiếp tục cuộc sống.
Nhưng vào ngày sau khi tôi mua đồ xong, đang rảo bước ra khỏi công ty thì căn bệnh đau tim đột ngột tái phát không hề báo trước.
Truyện gồm 28 chương và vài chap đặc biệt.
Trong 28 chương truyện chính nói về cuộc sống của cậu bé sinh viên năm nhất - Kongpop và người đứng đầu nhóm giáo dục đàn em năm 3 (hay còn gọi là đội P'Waugh) - Arthit trong trường đại học. Arthit và Kongpop đều là sinh viên của khoa Kỹ thuật.
Arthit là người ngoài lạnh nhưng trong nóng. Còn Kongkop thì ngoài nóng, trong cũng nóng luôn. Những ngày đầu họ luôn mâu thuẫn với nhau nhưng càng về sau họ càng hiểu nhau và nảy sinh tình cảm với nhau.
Chúng ta không thể bên nhau từ kiếp trước, hãy ở bên nhau kiếp này"Nhân vật chính là P'Dean, 21 tuổi, chủ tịch câu lạc bộ bơi lội và Parm, sinh viên năm nhất khoa kinh tế, một người có biệt tài nấu ăn đặc biệt là các món tráng miệng truyền thống của Thái.Câu chuyện đan xen giữa hai kiếp người, kiếp trước tình yêu của họ không được toại nguyện, họ gặp lại nhau ở hiện tại và những ký ức từ quá khứ lại ùa về.
Lười
Vì chúng ta là một đôi
· MaRia1001999