Sau khi ăn trưa xong, Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu về ký túc xá để ngủ, vừa đến cổng thì thấy Vương Bưu đang đứng ở cổng ký túc xá, chắn hết hơn nửa lối đi. Hạ Kỳ nhíu mày, chờ đến khi cậu đến gần thì Vương Bưu ân cần tiến lên nghênh đón.
"Chúc mừng em, giáo viên chủ nhiệm lớp em vừa gọi điện thoại tới, nói em đến văn phòng của cô ấy một lát."
Lời nói của Vương Bưu đầy vẻ cung kính và lấy lòng. Một người đàn ông to lớn ba mươi tuổi cúi đầu khom lưng với một cậu thiếu niên mười hai tuổi, cảnh tượng kì cục này rơi vào trên người Hạ Kỳ lại không hề có chút không hài hòa nào.
Cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, một tay đút trong túi quần, một tay khác đang bế Tiểu Miêu Miêu. Dáng người thẳng tắp như cây tùng xanh biếc, đứng ngược chiều ánh sáng. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của cậu, tỏa ra hào quang nhàn nhạt, cậu được ông trời ưu ái ban cho khí chất đầy mình, khiến người ta bất giác nảy sinh ý nghĩ sẽ quy phục với cậu thiếu niên này.