Được rồi, liền để chiến quốc công đem Tô Hồng mang về cũng tốt, không chừng như vậy có thể làm Ngự Thanh Tiêu tức giận, sớm diệt trừ nhà họ Tô cũng không chừng!
Nghĩ như thế, Thanh La không gấp gáp, thậm chí còn cười lạnh chờ nhìn xem trò hay.
Không ngờ khi đẩy cửa của một gian phòng cuối cùng, cửa phòng vừa lúc mở ra, Tô Hồng vẻ mặt vui mừng từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tô Chiến không khỏi sửng sốt, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại.
Từ sau khi thê tử mất đi, Tô Chiến chưa hề nhìn thấy nụ cười trên mặt của con mình.
Dù là Tô Hồng bên ngoài cùng đám hồ bằng cẩu hữu kia ăn chơi đàng điếm, truyền vào trong tai Tô Chiến cũng chỉ là tiểu công gia vẫn luôn mượn rượu giải sầu, lấy khổ làm vui.
Tô Chiến đối với đứa con trai bò ra từ trong đống tử thi của mình, trong lòng vẫn luôn thấy áy náy, vừa thẹn vừa giận.