"Cô ấy chính là A Tử mà cậu nói đấy hả?" Tô Bồi Ân mặc một bộ vest trắng bước tới, lịch thiệp hỏi.
"Đúng vậy, đẹp lắm phải không?" Duật Nghị hơi thất vọng.
"Ha, mắt cậu đúng là có vấn đề." Tô Bồi Ân châm chọc chẳng chút khách sáo.
Duật Nghị liếc y rồi nói với vẻ ghét bỏ: "Cậu qua đây, tôi đảm bảo tôi không đánh cậu."
Tô Bồi Ân ung dung cười đáp: "Làm như cậu đánh thắng được không bằng."
Duật Nghị vung nắm đấm về phía Tô Bồi Ân. Tô Bồi Ân nắm chặt cổ tay gã dễ như trở bàn tay: "Tướng quân dũng mãnh thiện chiến cơ đấy, đây đúng là trò đùa quốc tế."
Duật Nghị sa sầm mặt chỉ ra cửa sau: "Cậu cút cho tôi, cút nhanh vào, đừng có để tôi nhìn thấy cái mặt đâm lê của cậu nữa."
"Người quen biết cả hai chúng ta đều khen tôi đẹp trai hơn cậu đấy nhé. Họa chăng chỉ có Cố Hạo Đình là so sánh được với tôi thôi." Tô Bồi Ân mỉm cười, nói đầy kiêu ngạo.