Hoắc Vi Vũ cúi đầu ra vẻ đang bận việc, nói khẽ: "Mai… chắc mai là ổn."
"Ừ." Cố Hạo Đình đáp một tiếng rồi vào phòng bếp rửa tay. Sau đấy, hắn ra ngồi đối diện cô, giúp cô làm sủi cảo.
Hoắc Vi Vũ thấy hắn làm rất thành thạo bèn hỏi: "Anh từng học làm à?"
"Trước kia anh sống một mình nên những việc thế này đều phải tự mình lo liệu." Cố Hạo Đình đáp.
"Chẳng phải anh luôn có phụ tá với lính cần vụ sao?" Hoắc Vi Vũ thắc mắc.
"Anh đang nói đến thời đại học."
Nói đến đại học, Hoắc Vi Vũ lại nhớ tới những chuyện Diêu Linh Mễ kể.
"Anh từng đến trường em à?" Cô hỏi khẽ.
"Ừ." Cố Hạo Đình không nói thêm nhiều.
"Điều hòa trong trường cũng là anh tặng sao?" Hoắc Vi Vũ vội hỏi.
"Ừ."
"Thế chuyện nhà trường tổ chức cho các sinh viên xuất sắc nhất đi du lịch hằng năm cũng là do anh đầu tư à?" Hoắc Vi Vũ hỏi mà tim đập thình thịch.
"Không thì ai?"