"Ha ha ha..."
Mọi người lại bị Tiểu Bảo Bối chọc cười. Trên gương mặt khó đăm đăm của Kiều Tuệ Hòa cũng xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.
Còn ánh mắt của Thủy An Lạc thì vẫn cứ nhìn chăm chăm vào Mặc Lộ Túc. Sở Ninh Dực nhíu mày, từ từ nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Thủy An Lạc, cố gắng kéo suy nghĩ của cô lại.
Thủy An Lạc bị đau, không nhịn được hít một hơi lạnh, tức giận ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực: "Làm cái gì đấy?" Cô chỉ quát rất khẽ nên không đến nỗi bị người khác nghe thấy được.
"Em quan tâm đến anh ta đến thế cơ à?" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, hận không thể đóng băng luôn cô ở đây.
Thủy An Lạc lại nhìn về phía Mặc Lộ Túc, mu bàn tay vẫn hơi đau, cô bực mình, "Đau lắm đấy."
"Đau là đúng rồi." Sở Ninh Dực hờ hững đáp lại. Sau khi cơm nước được dọn lên anh lạnh lùng nhìn đám người kia lên chúc thọ Kiều Tuệ Hòa, lời hay ý đẹp gì cũng đều đủ cả, nhưng anh cũng chẳng muốn nghe.