Tải xuống ứng dụng
12.59% 我有一座山 / Chapter 208: 第二百一十章 每个月总会有那么几天

Chương 208: 第二百一十章 每个月总会有那么几天

于飞坐在一个凳子上,看着对面沙发上被两个不同风格的美女服侍的陆少帅,怎么都有一种想笑的冲动。

  陆少帅脸上的血迹还没有清理干净,两个鼻孔里面都拖着长长的纸条,那是用来给鼻子止血用的,额头上起了一个大大的包,左半边脸还有点肿。

  看到于飞那样,手里拿着冰袋正在脸上敷着的陆少帅瓮声瓮气的说到:“笑笑笑,你笑个屁啊,嘶……有没有一点同情心……嘶……”

  于飞顿时憋不住了,刚张开嘴哈哈哈一通笑,就被两个女人的眼神杀给生生的逼了回去,表情顿时一阵扭曲。

  “哈哈……呃!”那模样顿时引起陆少帅的嘲笑,可还没笑两声,被王文倩使劲捏了一把,同样被逼了回去。

  两人相视一眼,递给彼此一个无奈的眼神。

  见气氛有些沉闷,于飞开口问道:“我就不明白了,大白天你关什么门?又不是大姑娘,还怕人家看啊?”

  “我这不是在屋里换衣服吗?”陆少帅无奈的说到:“谁知道你们上来就踹门呢?”

  “该。”于飞说到:“你一个大老爷们,里面还有着秋衣秋裤,就是大开着们换衣服也没有人想看你,非得要扭捏一番,这会得劲了吧!”

  “滚滚滚,站着说话不腰疼,有能耐你现在当着我们几个的面换一身衣服副试试。”陆少帅怼到。

  王文倩和石芳手上的动作一顿,很快又流畅了起来,于飞笑眯眯的说到:“我的衣服又不脏,为啥要换,退一万步来说,我为啥要当着你的面换?就算找观众也得找个美女吧。”

  王文倩彻底停下了手中动作,双手抱胸一脸冷漠的看着聊天的两人,石芳则起身开始收拾门口倒塌的鞋架。

  感觉到空气中有那么一股杀气,于飞干笑了两声说到:“你们慢慢忙,我出去准备晚饭去。”

  说完他就在王文倩那嗖嗖的目光中离开了房间,经过门口的时候,石芳说了声我去帮你,然后就跟着他也出来了,把空间留给陆少帅和王文倩两人。

  ……

  来到凉棚,于飞对石芳说到:“这身衣服不适合做饭,你就在边上看着就行了,还是我来吧。”

  “没事的,我不炒菜,给你打打下手总行吧。”石芳说到。

  “那行。”

  于飞说完之后就把那几只兔子都给摘了下来,思索着要怎么做才好吃,一拍脑门,有了,在石芳诧异的目光中,他跑到厨房找了一个高压锅过来。

  然后就开始处理那几只兔子,他先是把肉比较厚的地方给片下来一些,很快,案板上就堆起了一大堆纯兔肉,然后再把剩下的兔肉连骨头都给剁成小块。


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C208
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập