Tải xuống ứng dụng
100% 归途的路 / Chapter 442: 第471章 放下执念好好努力

Chương 442: 第471章 放下执念好好努力

回民街各种小吃让菲儿眼馋的,她喜欢吃的天浩都会给她买一份,两个人一路逛一路都在吃,嘴都没停下来过。

  一直走到回民街的尽头,菲儿嘻嘻的笑着:“咱们坐会儿吧,我吃撑了。”

  “好啊,歇会儿再走。”

  两个人坐在长亭上,看着落日余晖,天天渐渐暗了,这个城市开始华灯初上,回民街的夜晚更是灯火辉煌,来玩的人依然络绎不绝的。

  歇会儿后,天浩在路边拦了车,坐在后面菲儿靠在天浩肩膀上,不知不觉既然睡着了,从车窗玻璃看着这座让多少人流连忘返的城市,天浩心里很迷茫,想在这个城市有个家太难了,他在想有多少人和自己一样也在这个城市迷茫着,他怕自己有一天撑不住就滚回老家了,在老家好歹有个房子住,能在家里吃,这样一个月能节省不少,可天浩不想就这么灰溜溜的滚回去了,让亲戚朋友笑话,爸妈的脸色应该也不好看。

  越想心里多了一丝丝的惆怅,自己的出身和菲儿的出身简直天壤之别,自己拿什么给菲儿幸福,越想心里越乱。

  下车的时候天浩轻轻的拍了拍菲儿说:“咱们到了,一会儿回去再睡。”

  “呀,我这睡的香的,感觉做了个美梦呢。”

  下了车,菲儿说她梦见自己结婚了,婚礼上她哭的稀里哗啦,梦中的新郎和天浩很像,天浩听了笑了笑却不知如何回答,他心里想的如果真娶了菲儿这么好的姑娘,自己得多开心。

  回到酒店,天浩说要回房子,菲儿还是舍不得天浩离开,撒娇的把天浩留下来了,晚上天浩还是睡沙发,菲儿睡床上,天浩晚上还是没睡踏实。

  在西安菲儿玩了三天,天浩陪了她三天,三天都没有去公司,请了假,三天的时间就这么很快的度过了。

  菲儿走的时候依依不舍,送她到了机场,菲儿紧紧的抱着天浩,似乎要哭了,眼睛红红的,天浩摸了摸她的头安慰道:“乖,不哭哈,下次咱们还会见面的。”

  “下次?下次不知道什么时候了,不是家里催我,我肯定还想多玩几天的。”

  “过段时间你再过来呗,西安离成都也不远,你几天没回去你爸妈担心你。”

  “那你有空记得来看我。”

  天浩用力的点了点头说着:“好,一定的。”

  松开天浩菲儿进站了,在进站口又回头看了看,天浩挥手示意她赶紧进站,别耽误了安检时间,等菲儿完全进站后,天浩心里突然一下难过起来,心里莫名的孤独。


Load failed, please RETRY

Chương tiếp theo sắp ra mắt Viết đánh giá

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C442
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập