Tải xuống ứng dụng
54.43% 乔爷,抱! / Chapter 5017: 第5030章 落子无悔(5)

Chương 5017: 第5030章 落子无悔(5)

萧紫和小喻都没有看到孟沉,但孟沉看到了他们。

  他的视线落在一直往下的扶梯上,只是看着那抹苗条瘦弱的身影,没有做出任何举动。

  她的脸色比冬天的时候红润许多,精神状态也很好,脸上总是充满笑容。

  孟沉弯了弯唇角。

  扶梯下去,萧紫和小喻很快就消失在了他的视线里。

  孟沉去货架上找自己想买的东西,他知道,只要他还在伦敦,像今天这样的巧合就会很多。

  他心踏实了,以后再也不用担惊受怕,再也不用从睡梦里惊醒,也再不会做噩梦。

  现在的萧紫连坏习惯都戒了,他知道,他是真得踏实了。

  在伦敦的日子,他会自己做饭炒菜,虽然只有他一个人吃,但他也开始尝试接受平静的生活。

  以后再没有波澜壮阔的黑暗。

  从超市买了东西,孟沉离开,走路回他的公寓。

  身影被路灯拉长,他走得很慢,走回公寓时,时间也不算晚。

  ……

  京城。

  乔斯年得知了孟沉已经从新西兰回来,抽空打了个电话给他。

  “孟沉,你不打算回京城了?”乔斯年坐在办公室里,正是下午。

  “暂时不回去。”

  “也好,我看你对京城也没有什么留恋了,你在新西兰半年,干了些什么?”

  “养伤,顺便去她在新西兰住的地方看了看,在那里看到一只养得很胖的兔子。可惜……我看到那只兔子的时候,它已经饿死了。”

  乔斯年皱眉,听着。

  孟沉有心事,但他一个男人,很少会把自己的心事说给谁听,更何况,也不知道该对谁说。

  可他愿意跟乔斯年说。

  “海边的浪很大,风也很大,她住的那间屋子很破旧,十分简陋,但内里设施却很齐全。我看到了她爱看的书、她喜欢的衣服、还有一些零零碎碎的小饰品,什么都有,就像一个家一样……”孟沉的声音越来越低,到最后,低的只有他自己能听见。

  乔斯年握紧手机,倚靠在黑色皮椅上,闭眼听着他说。

  阳光从落地窗外照进来,落在地板上和乔斯年的身上。

  “我走的时候本想一把火把那间屋子烧掉,最后……收起了想法,也许随着时间的过去,那屋子也会没有了。”孟沉道,“那个村子里很穷,镇上也穷,什么都没有,萧紫的房子里只有唯一一个娱乐工具……收音机。”

  “窗外是日复一日的海浪声,没有别的,如此的枯燥又空白,沙滩也不是很干净,比不上京城,也比不上伦敦。”

  孟沉的声音很低,他一字一顿静静地说,而乔斯年就默默做着他的听众。


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C5017
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập