Tải xuống ứng dụng
42.41% 乔爷,抱! / Chapter 3909: 第3922章 他真得还活着……(6)

Chương 3909: 第3922章 他真得还活着……(6)

纽约。

  这一天清晨,宁安照例早早起来给小糖果准备好早餐。

  小糖果很乖,自己洗漱好后就坐在宁安的身边,吃着妈妈做的早餐,心满意足。

  宁安每天的生活节奏就是这样,送小糖果上学后,她才会自己开车去上班。

  懂事的小糖果每次在幼儿园门口都会亲宁安一口,然后挥挥手:“妈妈,再见。”

  宁安也会弯着腰笑眯眯跟她挥挥手,她会看着小糖果进校园。

  小家伙长高了,幼儿园的校服穿在身上很合身,她蹦蹦跳跳往教室走。

  阳光照在小家伙的身上,宁安怎么看都看不够,她好喜欢她的女儿呀。

  下半年,小糖果就要上小学了,时间过得真快。

  恍惚间,宁安站在路口想起几个月前发生的一切,那大概就是一场梦吧,而那个叫“墨修”的男人也是梦中出现的人吧!

  站久了,阳光刺目。

  宁安收回目光,眼睛有了痛意,她这才嘲笑自己。

  呵,那一些并不是梦。

  她离开墨家已经两个月。

  她不再多想,既然回了纽约,就应该像之前一样好好生活,她该去上班了。

  小糖果蹦蹦跳跳去了教室,还没有上课,她跑去操场玩。

  她喜欢玩滑滑梯,从高处滑下来,“呼啦”一声,好像坐飞机一样。

  小糖果张开双臂,像一只会飞的小鸟,不厌其烦地玩着滑滑梯。

  她笑得很开心,露出白白的小乳牙,大眼睛乌溜乌溜,和四周的白人孩子长得不一样。

  小家伙玩得很开心,全然没有注意到不远处有一双敏锐而深邃的眼睛看着她,她一直在“咯咯”笑,性格很开朗,模样儿也漂亮。

  小糖果又爬到了滑滑梯的顶部,她张开双臂,“呼”一下,滑到底部。

  别的小孩子都害怕,但她胆子大。

  不过这一次一不留神摔倒在草地上,摔得屁股疼,小丫头委屈地瘪起嘴巴:“好疼。”

  一双大手伸过来。

  温热而宽厚的大掌扶起她,替她掸去身上的草叶和灰尘。

  小糖果抬起头,好奇而害怕地看着他,眨着眼睛,退后两步。

  “谢谢叔叔。”小糖果的眼神里都是疏离和陌生,这个叔叔有点让人害怕。

  为什么戴着面具吖。

  “你叫什么名字。”墨修收回修长的手指,端坐在轮椅上,目光平静。

  “你问我大名还是小名吖。”小糖果很有礼貌,看着这个不认识的叔叔。

  “都想知道。”

  “我大名叫宁悠,小名叫小糖果,英文名字叫Cindy。”


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C3909
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập