Tải xuống ứng dụng
18.86% 乔爷,抱! / Chapter 1739: 第1741章 乔斯年勾了勾唇角

Chương 1739: 第1741章 乔斯年勾了勾唇角

四周又恢复安静和冷清,叶佳期就一直坐在长椅上,一动不动。

  有时候孙管家跟她说话,她也不太愿意开口,目光不知道看向什么地方,又好像哪里也没看。

  梅姨给她拿了件外套披上:“别感冒,别着凉,小丫头要好好保重自己。来,我们该回去了,外面起风了。”

  梅姨说着就牵起她的手,准备带她回病房。

  叶佳期很听话,梅姨让她回去,她就跟着回去。

  孙管家也一直无微不至地照顾叶佳期,生怕她有什么闪失。

  ……

  清明节后,天气倒一直不错,没有下雨,接连都是晴天。

  微风撩人,芳草清新,四处可见盛开的海棠花。

  绿色的枝枝蔓蔓中,花朵缠绕,远远看去,宛如水粉画中点缀的三四处艳丽,格外赏心悦目。

  京城还是那个京城,熙熙攘攘,人来人往。

  医院就像是远离市中心的一片净土,很安静,尤其是住院部,没有来来往往的车辆,只有病人、家属和医生。

  叶佳期恢复得很好,七八天后伤口就差不多愈合了,只不过梅姨不肯让她出院,非要她住院再观察观察。

  就这样,叶佳期又在医院里多住了一星期。

  孙管家也希望叶佳期在医院住着,毕竟回了乔宅面对旧物,容易触景伤情。

  这一天,护士来帮叶佳期的伤口涂药水。

  “叶小姐,伤口好了,没事了,以后不会留疤的。”护士笑道。

  叶佳期笑了笑。

  她还是很瘦,尤其是这件事后,整整又瘦了一大圈。

  孙管家每天悉心替她调养身体,但没有用,叶佳期一天比一天瘦。

  都说心病难医。

  护士一走,叶佳期就穿好衣服,默默走到窗边。

  看到外面的海棠花开了,她推开窗户,任由和暖的春风吹在身上。

  恍恍惚惚中,叶佳期想起十七八岁时的春天。

  年少心里头有喜欢的人的时候,看什么都是美好的。

  乔宅的花园里种满了各种各样的花,春天到时,百花争艳。她喜欢坐在亭子里看,看春风吹过,桃花片片如雪。

  最美好的季节,最美好的年华,什么都是最好的。

  有时候痴痴地能看一下午,傻起来的时候还会摘一朵山茶花,一片花瓣一片花瓣地扯。

  “单数就是你不喜欢我,双数就是你喜欢我。一片,两片,三片,四片……”叶佳期百无聊赖地扯着花瓣,眼睛里是期待,也是希冀,“十二片,十三片,十四片……啊,还有一片,十五片。”

  叶佳期沮丧地将花枝扔在一旁。

  哎,十五片。

  她眼底的光芒熄灭下去。


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C1739
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập