Tải xuống ứng dụng
17.74% 乔爷,抱! / Chapter 1635: 第1637章 活着就够了

Chương 1635: 第1637章 活着就够了

韩雨柔进科室后,容锦承就一个人走到走廊边抽了一支烟。

  他倚靠在墙角,干净笔挺的西装包裹着他修长的身材,点上烟时,他的眉头皱了皱。

  刘海因为情绪和动作的波动,凌乱了,看上去很糟糕,甚至有点狼狈。

  角落里不会有人过来,他就一个人站着,双腿微微交叠,目光中有涣散的痕迹。

  外头的雨还在下着,这样的天气让人很烦躁,心口都像是压了一块石头。

  一支烟,两支烟,三支烟……

  他不停地从烟盒里抽出香烟,又不停地用打火机点上。

  抽到第四支时,盒子空了。

  容锦承眉头拧成一条线,“啪”一声,不满地将空盒子扔进垃圾桶。

  盒子划出一道抛物线,稳稳落在垃圾桶里。

  容锦承双手插进西裤口袋,收起脸上的表情,往科室走去。

  门一推,他竟然没有看到韩雨柔。

  “她人呢?”容锦承发问。

  女医生抬起头,见还是这个男人,淡淡道:“走了啊。”

  “什么时候走的?”

  “我给她开完药她就走了,好一会儿了,差不多十分钟。”

  “妈的。”容锦承落落骂了一声,走了也不跟他说一声。

  他转过头,也离开了科室。

  他给韩雨柔打了电话,手机关机,无人接听。

  容锦承吃定了她不会乱走,也没有再过问,交代了锦园的佣人和家庭医生几句后,去停车场取车。

  很快,容锦承红色法拉利的影子就消失在雨幕中。

  滂沱大雨还在下,地面留下一处又一处的水洼,雨珠落下时,水洼会溅起一颗颗的水珠,就像是珍珠一样。

  韩雨柔站在医院一棵高大茂密的榕树下,静默地站着,一言不发。

  她没有带伞,只穿着一件不算太厚的深蓝色毛衣裙,脚上是一双黑色的长筒靴。

  树叶虽然繁茂,但雨水还是落在了她的身上。

  很冷。

  她抱着双臂,任由冷风吹来。

  只是,她的思绪依然很乱,犹如剪不断的丝线,密密麻麻缠绕着她的心口。

  前方是朦朦胧胧的水雾,她模糊的视线定定看着远处。

  风一阵阵吹来,很冷,然而她并没有太多知觉。

  以前总觉得人生美好,可以有很多很多的追求,比如去南极拍企鹅,比如开一家甜品店,比如在维也纳音乐大厅弹一首钢琴曲……

  那时候,有各种各样的追求,总觉得余生可以和一个相爱的人一一去实现。

  念想中,风是柔的,太阳是温暖的,就连冬天都可以是美丽的。

  而如今,她唯一的念想就是……好好活着。


SUY NGHĨ CỦA NGƯỜI SÁNG TẠO

(新的一周了,记得投推荐票哦,推荐票是每天都有,每天都可以投的~)

Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C1635
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập