Tải xuống ứng dụng
21.1% 善终 / Chapter 147: 第一百四十六章 过年

Chương 147: 第一百四十六章 过年

清晖园里灯火通明。

  甄氏坐在东稍间的榻子上,笑着和杜怀礼说话。

  杜云荻被杜云澜拉着放鞭炮去了,杜云萝留在甄氏身边,昏昏欲睡。

  甄氏看她眼皮子直打架,道:“囡囡在母亲腿上睡会儿。”

  杜云萝实在挨不住,也不强撑,一歪头倒下,搂着甄氏的腰,睡了。

  甄氏一面拍她的背,一面把她的长发理到耳后,低声与杜怀礼道:“半大不小了,这性子也不知道随了谁。粘是真粘人,嘴巴却坏,让人恨不能打她一顿。”

  杜云萝迷迷糊糊的,隐约听见杜怀礼笑了,他似乎是挪了身子挡住了桌上的油灯,不知道附耳与甄氏说了些什么,甄氏拍着她的背的手直往杜怀礼招呼。

  渐渐的,杜云萝睡沉了,直到杜云荻带着一身夜露进来,她才迷茫睁开了眼睛。

  甄氏低低训了杜云荻几句,又柔声哄着杜云萝。

  杜云萝一时有些分不清了,她今年到底几岁,怎么还跟五六岁时一样,她歇午觉时要是叫杜云茹和杜云荻吵着了,甄氏就一阵“心肝”“囡囡”地哄。

  她分明记得,去年守夜时,只有她一个人的。

  一个人,在佛堂里。

  没有团圆饭,桌上的素菜倒是比平日里丰盛些,可惜她一个老太婆,胃口小,根本吃不了多少。

  那时也落了一场大雪,她披着已经旧了打了不少补丁的雪褂子,一步一步走在定远侯府的内宅深处。

  遥遥的,她听见了欢笑,听见了行酒令的声音,可那一切都与她无关。

  她缓缓走到了一处漆黑的小院外头。

  她用力一推木头,指尖生痛,才意识到这里凄凉得连木门都已经有了倒刺了。

  小院里空无一人,墙角冒出了青苔杂草,曾经种了无数云萝花的花架挂满了不知名的藤蔓,在黑夜里,如绳索一般,禁锢了杜云萝的心。

  她站了良久,才缓缓退出来,转身往祠堂去。

  冰冷的牌坊,祠堂里幽幽的烛光,杜云萝的目光落在那熟悉的名字上,久久的,久久的。

  后来,她又回到了佛堂里,就这么跪在佛前,诵经到天亮。

  她已经跪习惯了,便是跪上一整日,腿脚都不会麻得站不起来。

  也许,这就是老了吧?

  老的连身子都迟钝了。

  而现在,缩在甄氏怀里的杜云萝微微扭了身子,脚麻得她忍不住惊呼出声。

  甄氏叫她唬了一跳,见杜云萝龇牙咧嘴,赶忙替她揉捏腿肚子。

  杜云萝忍着不适,一个劲地想,是了,她现在十四岁。

  她已经知道老迈的滋味了,而穆连潇从未品尝过,甚至未到中年,就已经……


SUY NGHĨ CỦA NGƯỜI SÁNG TẠO

第一更来了,你们说,我今天会几更?

Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C147
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập