Viên Kỳ lần đầu tiên hợp tác hạ mộ cùng Kỷ Ninh, ngay lập tức nhận ra người này tâm cơ thâm sâu khiến người ta tức đến sôi máu.
Người kia coi nhẹ sinh tử, xem thường mọi quy tắc, giống như một đóa hoa tỏa ra mùi hương mê hoặc, bộ sơ mi trắng mở cúc để lộ phần ngực trắng mịn, cố ý để lại dấu vết thuốc lá, hành động tiếp cận vừa vi diệu vừa như gãi đúng chỗ ngứa, khiến người ta đỏ mặt... tạo nên ảo giác ái muội mơ hồ.
Đồng nghiệp nói:
" Tổ trưởng Kỷ ngay cả điện thoại di động cũng không dùng. Lần trước cục trưởng tặng một chiếc trong cuộc họp thường niên, anh ấy đã từ chối ngay tại chỗ."
Viên Kỳ thuận miệng trách móc:
"Không có điện thoại, muốn liên lạc với anh đúng là phiền phức."
Kỷ Ninh đáp:
"Mua ngay."
Viên Kỳ cẩn trọng trước sự thiên vị của đối phương, dè dặt từng bước trong quá trình chung sống, nhưng cuối cùng vẫn bước sai và rơi vào chiếc bẫy ôn nhu của người kia.
Hắn từ bỏ mọi phòng bị, cam tâm tình nguyện lao vào vòng xoáy của sự trầm mê.
Không ngờ, trong khoảnh khắc mồ hôi nhễ nhại, mê ly vào đêm khuya, đối phương lại buột miệng gọi một cái tên khác.
Nhiệt huyết trong lòng lập tức tan biến, Viên Kỳ hỏi:
"Anh từng có người trước đây à?"
"Có."
"Là ai?"
Đối phương nhìn sâu vào đôi mắt đầy nghi hoặc của hắn, không trả lời.
Giữa bóng dáng vô tình rời đi, Kỷ Ninh rất khẽ, cực kỳ khẽ, nói một câu:
"Là em."
---------------------------------------------
''Ta ngược dòng thời gian, bôn ba qua ngàn dặm phong tuyết, vượt qua ranh giới sinh tử, chỉ để gặp lại cậu một lần nữa.'' - Trích từ tiểu thuyết Cúi Đầu Xưng Thần
Viên Kỳ tựa lưng vào khung cửa sổ, ánh mắt hướng xuống dưới lầu, nơi khung cảnh tiêu điều hiện rõ. Từ trong túi áo, hắn rút ra một hộp thuốc lá, giũ ra điếu cuối cùng. Hắn bóp nát hộp rỗng trong tay, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi. Bằng một động tác thuần thục, hắn dùng tay che gió, châm điếu thuốc. Khói trắng từ môi mỏng thoát ra, lan tỏa trong không khí, khiến khuôn mặt hắn trở nên mờ mờ ảo ảo trong làn khói.
Trụ sở của Văn Vật Cục nằm trong khu hành chính phía Nam thành phố, thuộc một trong những khu phố cũ lâu đời nhất ở Kiến An. Nơi này từng là một trong những khu vực phát triển sớm nhất, nhưng trải qua năm tháng bào mòn, các tòa nhà và cơ sở hạ tầng đã trở nên cũ kỹ và lụp xụp. Vài năm trước, thành phố thay đổi bộ máy lãnh đạo, người mới nhậm chức đã mạnh tay cải cách và tái thiết. Những khu vực lụp xụp trước kia bị phá bỏ, thay vào đó là những khu đô thị hiện đại, một lần nữa đưa khu phía Nam trở thành điểm sáng của thành phố. Chỉ trong một thời gian ngắn, các tòa cao ốc mọc lên san sát, biến khu phía Nam thành trung tâm sầm uất, nơi giao thoa giữa sự phồn hoa náo nhiệt và vẻ thanh bình nhàn nhã. Các cơ sở hạ tầng hiện đại được xây dựng, giá bất động sản cũng tăng vọt. Một số khu dân cư vừa mới mở bán đã nhanh chóng trở thành tâm điểm của toàn tỉnh. Xung quanh những khu nhà ở hiện đại, các tòa nhà dường như tỏa sáng với vẻ hào nhoáng, nhưng Văn Vật Cục lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ kỹ, không hiểu vì sao mãi chẳng được quy hoạch để di dời.
Mọi thứ ở đây vẫn giống hệt trong ký ức của Viên Kỳ — ngay trước cổng lớn là hai cây tùng mọc đối xứng với những bụi hoa hồng nguyệt quý. Mỗi khi thu đến, những bụi hoa này vì thiếu sự chăm sóc lại biến thành một mớ cỏ dại héo úa, bám đầy bụi. Giữa các bồn hoa có một hồ nước nhỏ. Quanh năm nước trong hồ luôn giữ màu xanh ngắt, bề mặt tĩnh lặng. Thỉnh thoảng, trên mặt nước sẽ nở vài bông hoa sen trắng rụng rơi, mang vẻ đẹp mong manh và có phần tàn phai...
Toàn bộ tòa nhà lớn tựa như một mẫu vật khổng lồ được bảo tồn cẩn thận. Cảnh sắc đập vào mắt Viên Kỳ vẫn quen thuộc như vậy, nhưng lại phảng phất một nỗi buồn khó gọi tên, gợi lên những hồi ức mơ hồ khiến người ta chẳng phân biệt nổi giữa hiện tại và quá khứ. Viên Kỳ đứng bên cửa sổ, hít sâu làn khói thuốc, đôi mắt hơi đỏ vì hơi thuốc, hắn nheo lại đôi mắt, nơi khóe mắt tự nhiên cong lên, mang theo nét cười quyến rũ, trời sinh khiến người khác phải xiêu lòng. Nét cuốn hút ấy tạo ra một cảm giác kỳ lạ, khiến cả người hắn như hòa vào một thế giới không thuộc về thực tại.
Không biết từ cây nào, một tiếng kêu rít qua cửa sổ, âm thanh ấy trộn lẫn với gió lạnh cuối thu, lúc thưa lúc dồn, vẳng lại bên tai. Viên Kỳ ngẩn người, ý thức chìm sâu vào trong ký ức, rồi tự nhiên bị kéo lại hiện tại. Ngón tay hắn vô thức gãi nhẹ lên thái dương, giữa mày hiện lên một nét nghi hoặc. Cảm giác kỳ lạ này lại mờ dần trong làn khói thuốc, dần mất đi giữa cuộc sống thường nhật.
Khi còn trẻ, Viên Kỳ đã hòa vào đám đông, bươn chải kiếm sống. Hắn đã từng lái xe tải qua những con phố sầm uất, bán hàng giả, kéo khách...
Qua nhiều chuyện, chứng kiến cũng không ít, hắn rút ra ba điều trên đời này không đáng tin cậy: Thứ nhất là khi say rượu, tính cách thay đổi; thứ hai là khi trời rơi bánh có nhân; thứ ba là cơ duyên kỳ lạ. Nhưng sáng nay, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, hắn đã gặp phải hai trong ba điều ấy. Giờ phút này, bụng hắn đang cảm nhận rõ ràng cái cảm giác "cơ duyên kỳ lạ" giống như bị một chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.
Hôm nay, như mọi ngày, hắn đến công viên văn hóa, dạo quanh các quầy hàng, xem vài món đồ tầm thường, bán vài cuốn sách, nhưng đột nhiên có một thanh niên đến gần, cầm trên tay một tập phát tờ rơi. Người này không cao, đeo kính đen, trông giống như một sinh viên chưa tốt nghiệp. Công viên văn hóa nằm ở trung tâm thành phố, sáng sớm lượng người qua lại đông đúc, thường xuyên có các quầy hàng di động. Viên Kỳ đã quen với điều này, không có gì lạ. Tuy nhiên, khi rảnh rỗi, hắn dừng lại nghe một chút thì phát hiện ra một tờ thông báo tuyển dụng của Văn Vật Cục. Có vẻ như Văn Vật Cục đang rất cần nhân tài, vì vậy thông báo tuyển dụng được phát tán khắp nơi, mỗi con phố đều có các tờ rơi dán đầy.
Viên Kỳ nhặt một tờ lên, nhìn kỹ thì thấy nội dung không giống những thông báo tuyển dụng thông thường: "Cần tuyển một vị trí chuyên gia phục chế di vật , yêu cầu: Có khả năng cảm nhận phương hướng bình thường, có thể phân biệt được đông, tây, nam, bắc, gan dạ, sáng suốt hơn người. Ngoài ra không có yêu cầu gì khác."
Hắn không hiểu tại sao Văn Vật Cục lại cần tuyển một " chuyên gia phục chế di vật ", chỉ cần biết phương hướng là được. Điều này nghe như muốn đi vào một ngôi mộ cổ, tìm kiếm gì đó theo những lối mòn cũ kỹ chăng?
Thông báo này không những có yêu cầu kỳ lạ, mà cách thức tuyển dụng cũng rất không chính quy, nhưng đặc biệt là có con dấu của Văn Vật Cục. Trong thời buổi mà công việc nhà nước lại hiếm hoi như thế này, chỉ trong một lát, xung quanh đã đầy người đến đăng ký, chờ phỏng vấn. Viên Kỳ vì đang gặp khó khăn với tiền thuê nhà, không còn lựa chọn nào khác, nhìn thấy lượng người đông đúc vào buổi sáng, đành quyết định tham gia phỏng vấn, xem thử có thể thử vận may.
Vậy là, cơ duyên xảo hợp, hắn lại trở thành một trong số ít những người được chọn giữa đám tài năng cao cấp. Tại sao lại nói là "cơ duyên xảo hợp"? Bởi vì cho đến tận bây giờ, Viên Kỳ vẫn không hiểu vì sao mình lại vượt qua được cuộc phỏng vấn. Hắn chỉ nhớ rõ một điều: cuối cùng, khi nhận thẻ bài, số của hắn là "108".
Sinh viên phát truyền đơn dẫn Viên Kỳ đến một cánh cửa lớn của tòa nhà, yêu cầu hắn đi vào theo lối chính, rồi lấy một thanh ngọc đao từ trên bàn thờ. Căn phòng trông có vẻ đã cũ, cửa rất cao, ổ khóa cũ kỹ, đóng kín sau khi vào, bên trong hoàn toàn tối tăm, giống như là một ngôi nhà ma ám. Viên Kỳ không biết thanh ngọc đao ở đâu, chỉ là khi mắt dần làm quen với bóng tối, hắn có ảo giác thấy một chút ánh sáng mờ từ xa xưa.
Hắn đi theo ánh sáng, băng qua một hành lang dài, đến một căn phòng chính, nơi đặt thanh ngọc đao của nhiệm vụ. Sinh viên đứng bên cạnh, chờ đợi lâu, rồi bất ngờ nhìn thấy Viên Kỳ, ánh mắt hắn sáng lên, vui mừng như điên, tiến lại nắm tay Viên Kỳ, ánh mắt đầy băn khoăn và đánh giá, làm hắn cảm tưởng bản thân không mặc quần áo.
Sinh viên dẫn Viên Kỳ vào phòng chính, để hắn đứng chờ ở cửa. Chính mình vào trong, treo biển "Tổ thứ tám" ở ngoài văn phòng. Nửa giờ trôi qua mà không thấy ai ra.
Nếu không phải Viên Kỳ từ nhỏ đã biết rằng Văn Vật Cục không cho thuê văn phòng, hắn thật sự sẽ nghĩ rằng mình gặp phải một trò lừa của ổ đa cấp. Bên ngoài cửa sổ, lá cây ngô đồng lay động, gió thu nhẹ nhàng thổi vào, khói thuốc lá bay theo gió thành vòng tròn trắng đáp ở tay Viên Kỳ. Hắn dạ dày không tốt, chiếc bánh có nhân vẫn chưa tiêu hóa hết sau một thời gian dài, đôi mắt lại bị khói thuốc làm đau, hắn giơ tay lên xoa thái dương.
Đúng lúc đó, cánh cửa văn phòng mở ra.
Viên Kỳ một tay che mắt, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, liền thấy "Sinh viên" nhắm mắt theo sau một người khác bước ra cửa. Hắn chưa kịp nhìn rõ người đó, đã bị sinh viên kín đáo chặn lại trước mặt, che khuất tầm nhìn.
Người này gầy gò như một cây cột, nhưng tinh thần rất dồi dào, bước ba bước thành hai bước, đã đứng ngay trước mặt Viên Kỳ. Anh ta đưa tay lên, chỉ vào người đứng sau, giới thiệu: " Tổ trưởng Kỷ, đây là đồng nghiệp mới gia nhập."
"Ngươi xem hắn đầy tinh thần, dương khí rất vượng."
Viên Kỳ xoa mắt, thầm nghĩ, "Ngươi đây đang dùng kiểu hình dung gì thế?"
Sinh viên hơi nghiêng người, lộ ra vị lãnh đạo phía sau.
Kẻ được gọi là " Tổ trưởng Kỷ " khiến Viên Kỳ ngạc nhiên vì quá trẻ, thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi. Hắn bước nhanh về phía trước, một chiếc di động dán vào tai, chuyên tâm nghe điện thoại, chẳng mảy may để ý đến sinh viên đang giới thiệu. Âm thanh điện thoại có vẻ lớn, Viên Kỳ đứng cách hắn hai bước, vẫn có thể nghe thấy tiếng nói đầu bên kia, như tiếng tên lửa phóng đi thịch thịch thịch, tín hiệu bị gián đoạn nhưng vẫn tiếp tục phát ra từng chút một. Hắn mơ hồ bắt được từ "Mạng người" và "Ngoài ý muốn", thầm nghĩ, Văn Vật Cục sao lại liên quan đến mạng người và những tai nạn ngoài ý muốn nhỉ?
Phía sau cánh cửa văn phòng đã bị quên đóng, một trận gió lạnh lùa qua, tóc trên trán của Kỷ tổng bị thổi bay, lộ ra đôi mắt lạnh lùng, áo sơ mi không dính sát vào eo mà bị gió thổi nhẹ, hai mảnh vải trắng bay lên, giống như đôi cánh của con bướm sắp bay đi. Viên Kỳ cảm thấy ngực mình đột nhiên căng thẳng, giống như dưới đáy lòng có một ngọn núi tuyết cao ngất bị vỡ ra, một cảm giác lạnh lẽo thấm vào cơ thể khiến hắn cảm thấy tê dại, nhưng lại theo bản năng muốn vươn tay nắm lấy.
Trong lúc hắn đang ngẩn người, đối phương đã đi đến trước mặt hắn, ngước mắt nhìn qua, lễ phép gật đầu như một cách chào hỏi.
"Đây là lãnh đạo của chúng tôi."
Sinh viên bên cạnh Viên Kỳ giải thích nhỏ: "Có chút bận, phải nhận điện thoại khẩn cấp."
"À, à."
Viên Kỳ cúi đầu đáp lại, thu lại tâm trí, nở một nụ cười quen thuộc. Sau khi điều chỉnh lại cảm giác ngột ngạt lúc trước, hắn ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của đối phương, thầm nghĩ: Soái ca.
Ngẫm lại, Viên Kỳ thầm thêm vào hai từ: Soái ca lạnh lùng.
Lãnh đạo ở đó có vẻ vội vàng, hắn xoay người cùng đồng sự bắt đầu làm quen. Người "Sinh viên" này cũng là đồng nghiệp đầu tiên mà Viên Kỳ nhận ra.
"Xưng hô như thế nào đây anh?"
Sinh viên ngẩn người, Viên Kỳ tưởng rằng mình gọi người ta như vậy là già, đang định sửa lại lời, thì nghe thấy sinh viên mang theo chút ngại ngùng nói: "Nghe người ta kêu anh thấy chính mình trẻ hẳn."
Viên Kỳ: Hắn còn rất cao hứng.
"Tôi tên Triệu Nhạc, ở tổ tám chủ yếu phụ trách nhân sự, thông báo tuyển dụng và các công việc ngoại vụ. À, đúng rồi, sau này cậu sẽ thuộc tổ tám."
Viên Kỳ: "… Này tôi hình như thật sự không biết."
Tổ tám, chuyên gia phục chế di vật sao?
"Không biết cũng không sao." Triệu Nhạc vỗ vỗ vai hắn, nhìn ra hắn rất thích Viên Kỳ, "Sau này chúng ta đều là người một nhà."
"Tổ tám là một bộ phận đặc thù trong cục, cậu có thể hiểu đặc thù là vì chỉ nhận nhân tài xuất sắc trong ngàn dặm''
Triệu Nhạc cuối cùng cũng tìm được người để trò chuyện, không đợi Viên Kỳ hỏi, liền tự mình thao thao bất tuyệt như đang giảng bài:
"Chúng ta có một hệ thống công việc độc lập, không chịu sự giám sát của Kỷ Kiểm Ủy. Đãi ngộ thì khỏi phải nói, tốt đến mức có thể gọi là 'cất cánh'. Sáu loại bảo hiểm, một khoản trợ cấp, mà cái loại bảo hiểm thứ sáu chính là bảo hiểm tổn thất ngoài ý muốn cho nhân viên…"
Viên Kỳ trong lòng thầm nghĩ: "Bảo hiểm tổn thất ngoài ý muốn cho nhân viên? Đây là cái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ mình ngồi trong văn phòng sửa chữa đồ cổ mà lại có khả năng bị đồ từ trên trời rơi trúng đầu sao?"
"Vậy thì…"
Viên Kỳ cố tìm được khoảng trống giữa mạch nói như súng liên thanh của Triệu Nhạc để chen vào một câu:
"Chuyện tốt như vậy, làm sao mà lại rơi trúng đầu tôi?"
Triệu Nhạc càng nói càng nghe hấp dẫn, nhưng Viên Kỳ càng nghe càng cảm thấy đáng ngờ. Chuyện đột nhiên được đưa vào biên chế tốt đẹp như vậy, dù nghĩ thế nào hắn cũng không thể lý giải nổi.
Hắn là người cô độc, không có gia đình thân thích, bạn bè không giàu có hay quyền thế gì đáng kể. Làm thế nào mà lại có thể may mắn đến mức nhặt được một cơ hội trời cho như vậy?
Triệu Nhạc nhìn hắn chằm chằm, sau một lúc im lặng đột nhiên bật cười lớn:
"Bởi vì cậu là nhân tài, huynh đệ à!"
"…"
Anh trai, anh có thể nghĩ ra lý do nào đáng tin hơn không khi nói dối?