Chương 333: Kẻ địch vô hình.
"Ta trải qua biết bao nhiêu chuyện, chấp nhận mất cả tu vi cảnh giới, còn suýt mất mạng mấy lần, chỉ để đổi lại một thứ vốn đã là vô dụng hay sao?"
"Cũng không hẳn là vô dụng!
Chủ nhân phải hiểu rằng việc dịch chuyển tự do giữa các thế giới khác nhau là một việc không phải ai cũng có thể làm được.
Việc này tác động lớn đến không gian thời gian giữa các thế giới, thậm chí lịch sử, pháp tắc của thế giới cũng có thể sẽ thay đổi!"
Hệ thống giải thích.
"Ta không quan tâm dù trật tự thế giới có thay đổi hay không, mà cái ta quan tâm là cứu Doanh Doanh!
Theo như ngươi nói thì ta không thể nào dịch chuyển đến thế giới mà Doanh Doanh bị bắt đến đấy, đúng không?"
Vương Nhất Tự nhăn mày hỏi.
"Không, không phải như vậy!"
"....?"
Vương Nhất Tự ngốc trệ.
"Với khả năng dịch chuyển của chủ nhân hiện giờ thì vẫn có thể đến thế giới của nữ Vampire kia!"
"Ngươi giải thích rõ ràng hơn được không?"
"Như lúc nãy ta đã nói, chủ nhân chỉ có thể dịch chuyển ngẫu nhiên giữa các thế giới.
Nhưng nếu như tìm được mảnh vụn không gian thì chủ nhân có thể dịch chuyển tới thế giới mà mảnh vụn không gian ấy tồn tại!"
"Mảnh vụn không gian?"
"Khi một cổng dịch chuyển đóng lại thì tại nơi đó vẫn sẽ còn lưu lại những hạt bụi không gian của cánh cổng, những hạt bụi đó gọi là mảnh vụn không gian.
Nói đơn giản, chủ nhân muốn dịch chuyển đến thế giới của ả Vampire kia, chỉ cần mở cổng dịch chuyển ngay nơi mà ả Vampire từng dịch chuyển là được!
Những mảnh vụn không gian này có thể xem như là chìa khóa dẫn đến thế giới mà nó tồn tại!"
Hệ thống giải thích.
Vương Nhất Tự gật đầu thông suốt.
"Vậy những gì chúng ta cần làm là trở lại làng Xuyên Vũ và mở ra cánh cổng dịch chuyển?"
"Chính xác!
Nhưng mà vẫn còn một vấn đề..."
"Còn vấn đề gì?"
"Chủ nhân bây giờ vẫn là chưa đủ mạnh để đối đầu với ả Vampire kia!"
Vương Nhất Tự gương mặt trở nên sạm đen lại.
Hệ thống nói đúng.
Vương Nhất Tự, hắn hiện giờ chẳng có một chút cơ hội nào khi đối mặt với ả Vampire kia.
Đó cũng chính là lý do hắn tranh thủ từng chút từng chút thời gian để mạnh lên thật nhanh chóng.
"Chủ nhân đã nghỉ đến tên Hắc hiệp sĩ kia chưa?"
Hệ thống nhắc nhở.
"Ý ngươi là...?"
Vương Nhất Tự nhíu mày.
"Tên Hắc hiệp sĩ kia có thể dịch chuyển không gian đến thế giới này thông qua những mảnh vụn không gian của cánh cổng mà lúc trước chủ nhân dùng để dịch chuyển về Tinh không Đại lục?"
"Đúng là vậy!
Nếu như ta biết cách mà cổng dịch chuyển không gian vận hành thì bọn chúng chắc chắn cũng sẽ biết"
Hệ thống ngừng một nhịp lại nói tiếp.
"Cứ cho là chủ nhân đủ sức để chiến đấu với ả Vampire kia, thì đó cũng chỉ là sức mạnh của một mình chủ nhân.
Ví như chủ nhân rời đi Tinh không Đại lục và tên Hắc hiệp sĩ kia lại dịch chuyển đến thì Đại lục này thì sẽ ra sao?
Thương Sơn phái sẽ ra sao?
Những phu nhân, những tên đệ tử của chủ nhân sẽ ra sao?
Bọn họ có thể chống lại hắn hay sao chứ?"
Lời này hệ thống nói ra khiến Vương Nhất Tự giật mình.
Vì nóng lòng muốn cứu Liễu Doanh mà hắn đã mất bình tĩnh mà suy nghĩ thiếu thận trọng.
Lời của hệ thống như đánh thức hắn, kéo hắn ra khỏi u mê.
"Đó là lý do vì sao ta khuyên chủ nhân nên nghỉ ngơi.
Việc này có muốn cũng không thể gấp được!
Chủ nhân không chỉ phải gia tăng thật nhanh sức mạnh của mình mà còn phải làm cho cả Thương Sơn phái mạnh lên thật nhanh chóng.
Nếu không...
....e là cứu được Liễu phu nhân thì cả Thương Sơn phái đã không còn..."
"Ta hiểu rồi..."
Vương Nhất Tự trầm ngâm một hồi.
Hắn sau đó đứng dậy.
"Lilith, Argrat, hôm nay hai người các ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi thôi!"
Lilith và Argrat quay lại, cúi đầu.
"Vâng!"
Sau đó cả hai liền biến mất.
Vương Nhất Tự nhấn vào 'hủy khiêu chiến' trên màn hình hệ thống của tháp, cả người được dịch chuyển ra khỏi Cửu môn Địa ngục tháp.
Hắn đứng ở phía sau ngoại viện, trước Cửu môn Địa ngục tháp, ánh mắt đăm chiêu ngước nhìn ánh trăng sáng vằng vặc bên trên, trong lòng nặng trĩu.
U Linh cốc, ngày hôm sau.
Đám đệ tử Thương Sơn phái từ lúc sáng sớm đã khởi hành tiến vào khu rừng mà Lôi Hắc đã cảnh báo là khu vực cấm của U Linh cốc.
Hiện tại bọn hắn cũng đã đi được một đoạn xa vào bên trong.
Khu rừng già cỗi chỉ he hé những tia nắng yếu ớt xuyên qua tán cây rậm rạp.
Khu rừng rất kì lạ, không hề giống với những khu rừng mà cả đám đã từng qua.
Tất cả cây trong rừng đều là cổ thụ lâu năm già cỗi, không hề có lấy dấu vết của một con hung thú hay yêu thú nào.
Bất kì tiếng động nào cũng không, tựa như lúc mới bước chân vào U Linh cốc vậy, nhưng mật độ Yêu khí ở đây lại dày và đậm hơn rất rất nhiều, tựa như Yêu khí có thể được nhìn thấy bằng mắt thường.
Đó vẫn chưa phải là điều kì lạ nhất.
Cái lạ và vô lý ở đây chính là con đường mòn mà cả đám đang bước đi.
Một khu rừng như thế này mà lại có một con đường mòn, hơn nữa, xem xét thật kỹ thì lối đi dường như là do con người tạo nên chứ không phải là do tự nhiên mà thành.
"Sư tỷ, kể từ lúc chúng ta bước vào khu rừng này, muội liền có cảm giác như là đang bị ai đó theo dõi..."
Lý Liên Hoa khẽ rùng mình nói.
"Ừm, ta cũng có cảm giác này, nhưng lại không thể xác định được là nó đến từ đâu..."
Lục Thiên Cầm gật đầu.
"Có lẽ là do khu rừng này quá cổ quái nên chúng ta mới có cảm giác bất an..."
Trương Tấn suy đoán.
"Hy vọng là vậy..."
Lục Thiên Cầm nhíu mày.
Nàng chỉ là đồng thuận với Trương Tấn để không làm đám sư đệ sư muội càng thêm lo lắng, sợ hãi.
Thực ra thì trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu.
Cảm giác như có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Nàng vận khí lực để dò xét xung quanh từ chập nãy, cố gắng tìm kiếm cái thứ gây ra cái cảm giác khó chịu này, nhưng nàng không hề phát hiện ra bất cứ cái gì có sự sống tồn tại xung quanh đây, hoặc cái gì tương tự như thế.
"Tất cả đề cao cảnh giác, chúng ta hiện tại đã tiến rất sâu vào bên trong U Linh cốc.
Chúng ta đều không biết có cái gì đang đợi ở phía trước.
Tốt nhất đừng lơ là, mất tập trung!"
Lục Thiên Cầm một lần nữa nhắc nhở đám sư đệ sư muội.
Cảnh giác, tuyệt đối tập trung là không bao giờ thừa khi lịch luyện ở những cấm địa.
Nhất là một cấm địa nguy hiểm như thế này.
Chỉ một sai lầm dù là nhỏ nhất cũng sẽ phải trả giá bằng mạng sống.
Đám sư đệ sư muội cũng nhận thức được việc này nên không giây phút nào lơi lỏng tâm trí.
Đến cả một ngọn cỏ lay động vì gió cũng khiến cả bọn lập tức đề phòng.
"Lôi Hắc, ngươi có biết con đường này dẫn đến đâu không?"
Âu Dương Kiệt hỏi.
Bước từng bước dè chừng phía cạnh bên, Lôi Hắc khẽ lắc đầu.
"Ta không biết..."
"Sư đệ có hỏi cũng vô ích.
Thứ nhát chết này có bao giờ đặt chân đến đây đâu chứ !"
Lục Thiên Cầm lạnh lùng nói.
"Tại vì khu rừng này...rất nguy hiểm...nên ta mới tránh xa..."
"Còn không phải là ngươi sợ chết?"
Lục Thiên Cầm hừ lạnh một cái.
Vừa dứt lời, Lục Thiên Cầm liền cảm nhận được nguy hiểm, chợt khựng lại.
"Tránh ra!"
Nàng hét lớn, liền kéo một tên sư đệ đang đi phía trước.
Viu....
Một thứ gì đó bất ngờ xuất hiện trong không khí lao rất nhanh về phía đám người.
Cũng may là Lục Thiên Cầm kịp phản ứng, nếu không tên sư đệ kia của nàng đã lãnh trọn.
Cả đám khẽ nhíu mày nhìn xuống đất.
Là một thứ chất lỏng màu đen.
Mặt đất nơi chất lỏng đó rơi xuống từ từ tan chảy.
"Mọi người cẩn thận!
Là độc ăn mòn!"
Âu Dương Kiệt nói lớn.
Cả đám rất nhanh tập trung ánh mắt về hướng mà thứ chất lỏng đó lao đến.
Nhưng là không có gì cả.
Tất cả hiện lên trong mắt bọn hắn chỉ là nhưng gốc cổ thụ, là lá cây, và không hề có thứ gì khác.
Ngay cả một chuyển động nhỏ nhất cũng không có.
Cả bọn nhanh chóng tập trung lại với nhau.
"Kì lạ, thứ vừa tấn công chúng ta thực ra là gì?
Làm sao lại không phát hiện ra gì chứ?"
Âu Dương Kiệt nhăn mặt.
"Sư tỷ, người có cảm nhận được gì không?"
Lý Liên Hoa lo lắng hỏi.
Lục Thiên Cầm lắc đầu.
"Không, hoàn toàn không cảm thấy gì..."
Nàng đã lan tỏa khí tức của mình khắp xung quanh nhưng là không nhận thấy được một sự sống nào tồn tại.
Kì lạ.
Hết sức kì lạ!
"Nơi này chắc chắn không có người, một đòn tấn công xa và chính xác như thế chỉ có thể do hung thú mà thôi..."
Trương Tấn nói.
"Tất nhiên nó là hung thú, phí lời!"
Lôi Hắc gầm gừ.
"Ngươi biết nó là loại hung thú gì sao?"
Âu Dương Kiệt nhíu mày hỏi.
"Nó là..."
Lôi Hắc còn chưa dứt lời thì một đòn tấn công khác lao đến.
"Cẩn thận!"
Lục Thiên Cầm hét lớn, liền đẩy Lý Liên Hoa về phía trước, xít xao tránh được luồng độc bắn tới, nhưng lần này là từ một hướng khác.
Cả bọn, ngoại trừ Lục Thiên Cầm, không ai có thể cảm nhận được đòn tấn công vừa rồi.
"Chúng ta bị bao vây rồi..."
Trương Tấn khỗ sở nói.
Lục Thiên Cầm nắm chặt Ỷ Thiên kiếm, ánh mắt dò xét khắp xung quanh.
Dù có làm gì thì cũng không thể nào cảm nhận được thứ đã tấn công cả bọn.
Hơn nữa lại không chỉ một mà có thể có rất nhiều thứ như vậy.
Tình huống này phải làm sao giải quyết đây?
Bỏ chạy không phải là cách.
Mà đứng một chỗ thế này cũng chỉ làm bia cho những thứ đó tập bắn.
Phải làm sao đây?
"Ta chẳng phải đã từng nói là khu rừng này rất nguy hiểm rồi sao?
Các ngươi bây giờ đã chịu tin chưa?"
Lôi Hắc hất hàm nói.
"Câm mồm!
Có tin ta lột da ngươi không hả con mèo kia?!"
Lục Thiên Cầm bực dọc quát.
"Lôi Hắc, giờ không phải lúc để ngươi chọc giận Tam sư tỷ đâu..."
Âu Dương Kiệt chen vào.
"Ngươi dường như không hề tỏ ra sợ những cái này..."
"Sợ?
Ta làm sao lại sợ?
Cái thứ chất độc hạ đẳng đó làm gì được ta chứ?"
"Vậy ngươi có thể nói cho bọn ta biết chúng là gì không?"
"Dù có nói thì bọn các ngươi chắc đã làm gì được chứ?"
Roạt!
Lục Thiên Cầm lạnh lẽo gác Ỷ Thiên kiếm lên cổ Huyễn Huyền sư vương, gằn giọng nói.
"Thế để ta chém chết thứ nghiệt súc như ngươi rồi tự mình tìm hiểu vậy!"
Đám sư đệ sư muội khóe miệng co giật.
Thời khắc gì rồi mà còn ở đó cãi nhau cơ chứ?
Lôi Hắc đổ mồ hôi hột khi thanh đại kiếm kề sát cổ.
"Để...để ta nói..."