Chương 320: "Thế giới này...e là đã đến hồi kết..."
Rẹt...
Rẹt...
Nhóm Seichi sau khi biến mất trong vòng tròn trận pháp thì bị dịch chuyển đến một ngọn núi nằm ở vùng ngoại ô cách xa trung tâm thành phố.
Cả đám ánh mắt ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Ngay cả Seichi cũng không biết kẻ nào vừa sử dụng trận pháp dịch chuyển lên cả nhóm, và với mục đích gì.
Và ngay sau đó, Lee MinYing cùng Akami cũng xuất hiện từ bên trong trận pháp dịch chuyển trước mặt nhóm Seichi.
Cả bọn gặp lại Akami và Lee MinYing liền tỏ ra mừng rỡ.
"Akami, thư ký Lee, thật tốt khi cả hai người còn sống"
Hahari nghẹn ngào nói.
"Tớ cứ tưởng là chết đến nơi rồi, không ngờ vừa nhắm mắt lại, mở mắt ra thì đã thấy mình ở đây rồi...
Chắc là ông trời đã cứu chúng ta..."
Akami sau vài giây ngơ ngác chợt nhận ra người quen xung quanh thì thở ra mấy hơi nhẹ nhõm.
"Là ta đã cứu các ngươi đấy!"
Bỗng một giọng nói ôn tồn vang lên phía sau đám người.
Cả bọn giật mình quay lại nhìn.
"Nguyệt... nguyệt lão...?"
Seichi, Yuri, Hahari cùng Akami đồng thanh.
"Nguyệt lão?"
Kazari, Yoshimoto và Sakura thì ngơ ngác nhìn nhau, sau đó chằm chằm nhìn vào bóng hình trước mặt.
Lee MinYing đứng phía sau cả đám chỉ lẳng lặng đứng nhìn, không nói lời nào.
"Ông ấy là vị thần ở đền tình duyên Takamida..."
Yuri liền lên tiếng giải thích cho Kazari, Yoshimoto và Sakura hiểu.
"Ra...ra là vậy..."
Cả Kazari, Yoshimoto khoé miệng hơi giật, nhưng mà đến bây giờ, sau khi đã trải qua đủ thứ chuyện hết sức là vô lý thì cũng không còn gì làm cho cả hai bất ngờ thêm được nữa.
Sakura thì chỉ thoáng giật mình khi bất chợt gặp được một vị thần mà thôi, cô là một pháp sư, cũng đã sớm quen thuộc với chuyện thần linh ma quỷ.
Nhưng chợt nhận ra điều gì đó kì lạ Seichi gương mặt trở nên lo lắng, liền lên tiếng hỏi.
"Nguyệt lão, ông sao vậy...?"
Hình bóng của Nguyệt lão trước mắt đám người lúc này chập chờn, mờ ảo, không còn như lúc ở đền tình duyên Takamida.
"Đền tình duyên Takamida vốn là nơi trú ngụ của ta...
Sức mạnh của thần linh bọn ta và cả sự tồn tại của bọn ta tất cả đều là do niềm tin cũng như sự thờ cúng của con người.
Nói cho dễ hiểu, thần linh không phải là bất tử, thần linh phụ thuộc vào con người...
Nhưng mà... hiện tại ngôi đền đã bị phá hủy...
Vụ nổ khi nãy cũng đã giết chết toàn bộ người dân ở thành phố này...
Sức mạnh và sự tồn tại của ta bây giờ cũng không còn nhiều nữa...
Vừa nãy ta đã dùng chút sức lực còn lại để cứu các ngươi..."
Nguyệt lão chậm rãi giải thích cho Seichi cùng cả bọn.
"Nguyệt lão...."
Yuri giọng nói đượm buồn.
Kazari, Hahari, Yoshimoto, Akami cùng Lee MinYing vẻ mặt thất thần, ngẫn người ra sau lời nói của Nguyệt lão.
Cả bọn trước đó chỉ là bán tính bán nghi về chuyện của gia đình mình, đâu đó trong thâm tâm vẫn còn chút hy vọng rằng gia đình của mình sẽ không sao cả sau vụ nổ kinh hoàng kia, nhưng mà bây giờ, chút hy vọng đó đã hoàn toàn bị dập tắt.
Nguyệt lão là một vị thần, và người đã xác nhận rằng trừ cả bọn ra thì tất cả người dân ở Tokyo đã chết, đây là sự thật, không thể nào phủ nhận được nữa.
Phịch!
Cả Hahari và Yoshimoto khuỵu xuống đất, gương mặt che kín bởi nước mắt, cả hai không thể nào kìm chế được cảm xúc bây giờ, cũng không thể thốt ra được một lời nào cả.
Yuri cùng Lee MinYing lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cả hai bàn tay đặt nhẹ lên vai khẽ an ủi họ, nhưng cũng không biết phải nói gì vào lúc này.
Không khí chùn xuống hẳn với tiếng thút thít của Hahari và Yoshimoto.
"Các ngươi hãy cố nén đau thương lại...
Người cũng đã mất... không thể nào nhìn thấy cũng như tìm lại được...
Nhưng mà, các ngươi hiện tại vẫn còn sống, có thể xem đó như là may mắn của các ngươi...
Không phải con người các ngươi hay nói rằng, phải tiếp tục sống, sống luôn phần của những người đã mất, hay sao?
Việc cần thiết bây giờ không phải là ngồi ở đây đau buồn mà là phải mau mau rời khỏi chỗ này...càng xa càng tốt..."
Nguyệt lão nói với cả bọn, ánh mắt lão cũng thoáng buồn khi nhìn thấy sự đau thương trên gương mặt của đám người trước mắt.
"Liệu còn có chỗ nào để trốn sao...?
Đám quái vật... không biết từ đâu xuất hiện kia...với số lượng nhiều đến không thể đếm được như thế...sớm muộn gì bọn chúng cũng tràn ra và chiếm lấy toàn bộ Tokyo cũng như... những vùng lân cận khác...
Sau đó là toàn bộ Nhật Bản này...
Liệu còn có chỗ nào an toàn hay sao chứ...?"
Sakura ngập ngừng lên tiếng.
Nhật Bản có quân đội được vũ trang đầy đủ, và những nước khác, những nước đồng minh của Nhật Bản cũng có quân đội với khí tài trang bị đầy đủ, họ có thể sẽ chống trả quyết liệt với đám quái vật kia.
Nhưng mà...họ có thể làm được gì cơ chứ?
Đám quái vật này có thể tái sinh liên tục với tốc độ chóng mặt, đạn dược súng ống vốn không thể làm gì được bọn chúng cả, ngay cả khi bị thiêu cháy bởi ngọn lửa của Lilith mà bọn chúng vẫn còn sống sờ sờ ra đấy.
Quân đội được vũ trang đầy đủ có thể chống lại được một đội quân quái vật khổng lồ bất tử hay sao chứ?
Không!
Hoàn toàn không có khả năng đó!
Nguyệt lão lắc đầu.
"Đám quái vật vẫn không ngừng xuất hiện từ phía bên dưới cái hố do vụ nổ tạo thành... và với tốc độ tàn phá, giết chóc không sợ hãi cái chết của đội quân quái vật đó, không bao lâu nữa thì không những Nhật Bản, mà toàn bộ thế giới này sẽ bị bọn chúng xâm chiếm...
Ta có thể cảm nhận được một kẻ mang trong người một sức mạnh cực kỳ to lớn và cực kỳ tà ác đang điều khiển đám quái vật này... sức mạnh của kẻ này e là ở thế giới này không ai có thể chống lại được...
Thế giới này...e là đã đến hồi kết của nó...
Sẽ không còn nơi nào để mà trốn được nữa..."
"Vậy không lẽ chúng ta cứ đứng đây chờ chết hay sao?"
Akami tâm thần cực kỳ lo lắng hỏi.
"Nguyệt lão, người dù sao cũng là thần linh, không lẽ người không thể làm gì sao?"
Kazari cũng lên tiếng hỏi.
"Như ta đã nói, hiện giờ ta không còn đủ sức mạnh để chống lại bọn chúng, nhất là tên thủ lĩnh của đám quái vật...
Thời gian của ta sắp hết..."
Nguyệt lão lắc đầu, sầu não nói.
"Vậy... vậy còn... còn những vị thần khác...thì sao?"
Hahari giọng run run, lắp bắp hỏi.
"Đúng là ở Nhật Bản...còn có khá nhiều vị thần khác...
Nhưng mà sức mạnh của bọn họ sớm đã mất đi gần như toàn bộ...
Con người, từ lâu đã không còn niềm tin vào thần linh, bọn họ thờ cúng thần linh bọn ta âu cũng chỉ giống như việc họ cần phải làm mà thôi, là một niềm tin giả tạo mà thôi..."
"...."
Cả bọn bất chợt im lặng trước lời nói của Nguyệt lão.
Đúng là như vậy, đến ngay trước khi những chuyện kỳ lạ này liên tiếp xảy ra, ngay cả bọn họ cũng là không tin rằng thần linh có tồn tại.
Con người cầu khẩn thần linh, vốn không phải là đặt niềm tin vào thần linh, mà họ làm như thế chỉ để cho thâm tâm được thanh thản mà thôi, họ cầu nguyện đến các vị thần vì họ đã không còn cách nào khác, họ xem việc đó giống như là việc cần phải làm mỗi khi họ gặp phải những vấn đề bế tắc không thể giải quyết được.
Đó không phải là niềm tin!
Seichi lúc này tiến lên phía trước với vẻ mặt nghiêm túc, âm trầm nói.
"Vẫn còn một nơi chúng ta có thể đi!"
"Là nơi nào?"
Cả bọn, trừ Yuri ra, lập tức quay ngoắt lại nhìn Seichi với gương mặt đầy ngạc nhiên xen lẫn hoang mang, cùng đồng thanh hỏi.
"Tinh Không Đại lục!"
"Tinh Không Đại lục?!"
Cả bọn trở nên ngốc trệ với câu trả lời của Seichi.
Seichi gật đầu.
"Tinh Không Đại lục vốn không ở thế giới này...
Đó là một thế giới khác..."
"Ý cậu là...chúng ta sẽ đến một thế giới khác... hay sao?"
Akami khoé miệng hơi giật, hỏi.
"Ừm..."
Seichi gật đầu khẳng định.
"Nhưng làm sao chúng ta có thể chứ?
Cho dù cái thế giới khác mà cậu nói...có thật sự tồn tại...thì làm sao chúng ta có thể đến được đó?"
Sakura gấp gáp hỏi.
"Thật ra thì..."
Yuri định nói nhưng liền bị Seichi ngăn lại.
"Cũng nên là lúc cho mọi người biết sự thật..."
Lee MinYing im lặng quan sát nãy giờ chợt lên tiếng.
"Tinh Không Đại lục...mà cậu chủ nói đến...có lẽ nào là thế giới thực sự mà cậu chủ đang sống, tôi nói đúng chứ?"
"...."
Seichi cùng Yuri hơi bất ngờ với lời nói của Lee MinYing.
"Hửm?"
Akami, Kazari, Hahari và Yoshimoto gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ quay sang nhìn vào Lee MinYing.
"Thư ký Lee, cô đúng là rất nhạy bén..."
Seichi gật gù.
"Này này Seichi, cậu có thể nói rõ ràng cho bọn tớ nghe được không?
Tớ chẳng hiểu gì cả!
Gì mà thế giới này thế giới kia là sao?
Rốt cuộc là sao hả?"
Akami tâm thần cực kỳ hoang mang lên tiếng hỏi.
"Thực ra thì... tớ đã chết..."
"Hả?"
Đám người ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc trước lời nói kia của Seichi, cả bọn buộc miệng đồng thanh hỏi.
"Ý cậu là sao chứ hả?
Seichi, giờ phút này mà cậu còn đùa được sao?"
Akami nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu.
Seichi không để ý đến thái độ kia của Akami, cậu trầm ngâm một lúc sau đó chậm rãi kể lại câu chuyện của mình.