Chương 263: Ta không phải người ở thế giới này.
Thương Sơn phái, sáng hôm sau.
Đông nghẹt người dân Hàn Vân thành đứng chờ trước Sơn môn, dẫn đầu là Tạ thành chủ.
Bọn họ là đến từ lúc sáng sớm, muốn chào đón Vương Nhất Tự cùng đám đệ tử khải hoàn trở về.
Dù sao đối với toàn thể dân chúng Hàn Vân thành, người của Thương Sơn phái hiện giờ là anh hùng của họ, là bộ mặt đại diện cho cả thành.
Đã lâu lắm rồi, rất là lâu, Hàn Vân thành mới có được vinh dự như thế này, phải nói, Anh tài Luận võ là sân chơi của những môn phái, tông môn lớn, tất cả bọn chúng vì để đánh bóng tên tuổi của bản thân nên mới tham gia tranh tài, và những môn phái nhỏ bé ở Hàn Vân thành này không thể nào có cửa mà bước một chân vào những cuộc tranh tài đó.
Ấy vậy mà hôm nay, đệ tử của một cái Thất lưu môn phái ở Hàn Vân thành đã đoạt được cả hai vị trí cao nhất ở cả bảng Hạ và bảng Thượng của Anh tài Luận võ, đánh bại tất cả những tên đệ tử của những tông môn lớn, trong đó có cả Nhị lưu, Nhất lưu tông môn, mà những chiến thắng đó lại hết sức là dễ dàng, hầu như không hề gặp phải chút khó khăn nào.
Có môn phái nào làm được chuyện đó cơ chứ?!!
Không!!
Từ lúc Anh tài Luận võ lần đầu tiên được tổ chức cho đến tận bây giờ, chưa có bất kỳ môn phái hay tông môn nào làm được chuyện đó cả!
Thương Sơn phái ở Hàn Vân thành chính là môn phái đầu tiên làm được!
Niềm vui, niềm hân hoan, sự hạnh phúc cứ thế lan rộng ra toàn bộ dân chúng ở Hàn Vân thành.
Giờ đây, Thương Sơn phái chính thức trở thành môn phái đứng đầu, là môn phái mạnh nhất ở Hàn Vân thành.
Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi, Triệu Minh Anh cùng tất cả đệ tử cũng ra đứng chờ, nhưng tâm trạng lại đối nghịch hoàn toàn với đám người Hàn Vân thành.
Bọn họ lúc này đang rất lo lắng sau khi nhận được tin báo của Lục Thiên Cầm lúc vừa nãy.
Hơn nữa canh giờ sau, đám người Vương Nhất Tự cuối cùng cũng trở về, ai nấy gương mặt đều thất thần hiển hiện sự thất vọng.
Nhất là Vương Nhất Tự, hắn trở nên ủ rũ, không còn vui vẻ như thường ngày.
"Vương chưởng môn, chào mừng quay trở lại!!"
Tạ Ứng Thành niềm nở đi đến cười nói với Vương Nhất Tự.
"Ta cùng tất cả dân chúng Hàn Vân thành đặc biệt đến để chúc mừng Thương Sơn phái đoạt quán quân Anh tài Luận võ a!"
"Đa tạ..."
Vương Nhất Tự uể oải nói, sau đó đi ngang qua đám người, chả buồn bận tâm nhìn dòng người đang chen chúc lấy một cái
"Vương chưởng môn...?"
Tạ Ứng Thành gương mặt hiện lên ngốc trệ.
"Tạ thành chủ, đa tạ ngươi có thành ý!
Chưởng môn nhà ta đi đường xa có hơi mệt. Cảm phiền Tạ thành chủ khi khác hãy ghé lại!" Lục Thiên Cầm đi đến lạnh lùng nói.
"Như vậy..."
Tạ Ứng Thành cũng không biết nói gì thêm, hắn sau đó thông báo cho dân chúng Hàn Vân thành.
Đám người sau đó cũng từ từ tản ra.
"Phu quân..."
Trương Tố Tố cùng mấy nương tử của Vương Nhất Tự lo lắng đi đến.
"Vào trong hãy nói..."
Vương Nhất Tự nói.
Đại điện Thương Sơn phái.
Vương Nhất Tự cùng bốn nương tử ngồi ở giữa đại điện, gương mặt âm trầm.
Đứng hai bên là Lục Mẫn Nhi, Triệu Thiên Tuyết, Lục Thiên Cầm, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt cùng huynh muội Mạc Vũ Ngôn, Mạc Vũ Nhi.
Tiểu Kha cùng Cốt Độc lúc này quỳ phía dưới, gương mặt hiện lên thống khổ.
"Chưởng môn, là do đệ tử vô dụng, không thể bảo vệ được sư nương..."
Tiểu Kha nhỏ giọng nói.
"Xin chưởng môn trách phạt..."
Cốt Độc cuối đầu nói.
"Vương chưởng môn, tất cả là do huynh muội bọn ta!
Nếu không vì chuyện của bọn ta thì Liễu cô nương cũng không phải gặp nạn.
Ngươi đừng trách phạt họ..."
Mạc Vũ Ngôn cùng Mạc Vũ Nhi nói.
"Hai ngươi đứng lên đi!
Không phải lỗi của hai ngươi!
Đến ngay cả bản tọa cũng không thể cứu được nàng, hai ngươi cũng đã làm hết sức rồi..."
Vương Nhất Tự âm trầm nói, sau đó nhìn hai huynh muội Mạc Vũ Ngôn, Mạc Vũ Nhi.
"Hai ngươi bây giờ cũng không có chổ nào để đi, chi bằng ở lại Thương Sơn phái, trở thành đệ tử của môn phái, như vậy cũng tốt hơn là phiêu bạt ở bên ngoài, ý hai ngươi thế nào?"
"Như vậy liệu có được hay không...?
Hai huynh muội ta chỉ là phàm nhân..."
Mạc Vũ Ngôn hỏi.
"Thương Sơn phái không phân biệt phàm nhân hay võ giả!
Chỉ cần là người có ý chí có thể gia nhập!"
"...."
Mạc Vũ Ngôn khẽ nhíu mày, đắn đo suy nghĩ.
"Được!
Bọn ta nguyện ý trở thành đệ tử Thương Sơn phái!"
Mạc Vũ Nhi ánh mắt kiên định lập tức nói.
"Muội muội..."
Mạc Vũ Ngôn căn ngăn.
"Ca Ca, Vũ Nhi thấy Vương chưởng môn không phải là người xấu...
Hơn nữa cũng đã giúp chúng ta!
Thay vì lang thang bên ngoài, chi bằng gia nhập Thương Sơn phái..."
Mạc Vũ Ngôn không còn nói thêm được gì nữa.
"Vậy được!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Từ giờ hai ngươi sẽ là đệ tử Thương Sơn phái ta!"
Hai huynh muội Mạc Vũ Ngôn, Mạc Vũ Nhi liền quỳ xuống hành lễ trước Vương Nhất Tự.
"Đệ tử tham kiến chưởng môn, các sư nương!"
"Đứng lên đi!
Thiên Tuyết ngươi sắp xếp chổ ở cho bọn hai người bọn hắn!"
"Vâng!"
Triệu Thiên Tuyết cúi đầu.
"Các ngươi cũng lui ra nghỉ ngơi đi!
Bản còn có một số việc cần phải suy nghĩ!" Vương Nhất Tự phất tay ra hiệu cho đám đệ tử, nói.
"Chưởng môn, chuyện của Liễu sư nương bọn đệ tử cũng muốn giúp!"
Lục Thiên Cầm lên tiếng.
"Đúng vậy, xin chưởng môn cho phép!"
Âu Dương Kiệt cùng Lục Mẫn Nhi, Trương Tấn cùng đồng thanh nói.
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Chuyện này nằm ngoài khả năng của các ngươi!
Các ngươi dù có muốn cũng không thể giúp được!"
"Nhưng mà chưởng môn...."
Lục Thiên Cầm nhíu mày.
"Thiên Cầm, nếu như ngươi muốn giúp thì hãy mau chóng mạnh lên thật nhanh, đó mới là giúp chàng.
Thực lực hiện tại của các ngươi nếu tham gia vào chuyện này, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho chàng!"
Trương Tố Tố ôn nhu nói.
"Sư tỷ, lời sư nương nói không phải không có lý!
Chúng ta mau chóng đi tập luyện thôi..."
Âu Dương Kiệt nói.
"Đi thôi!"
Vương Nhất Tự phất tay.
Lục Thiên Cầm cũng không nói được gì thêm, nàng sau khi trải qua trận chiến đó, có thể biết được kẻ địch thực lực rất mạnh.
Đến ngay cả chưởng môn cũng không thể làm gì được, thì nàng cũng càng không thể làm gì cả.
Đám đệ tử gương mặt ủ rũ, tâm trạng nặng nề từ từ rời khỏi đại điện.
Bầu không khí bên trong đại điện trở nên lặng im.
Không ai nói với ai lời nào.
Vương Nhất Tự ngón tay xoa xoa thái dương, tâm trạng cực kỳ khó chịu.
"Phu quân...có cách nào để cứu Liễu muội không"
Trương Tố Tố nhỏ giọng lên tiếng hỏi.
"Không lẽ chúng ta cứ ngồi đây mà không làm gì sao?"
Mộc Phiến La liền tiếp lời.
"Không... ta cũng không biết có cách nào để có thể cứu Doanh Doanh..."
Vương Nhất Tự sầu não.
"Kẻ bắt Doanh Doanh đi không thuộc về thế giới này...
Ta không biết cũng không có cách nào để mở ra cổng dịch chuyển giữa các thế giới...
Chuyện này....nằm ngoài khả năng của ta..."
"Đến từ thế giới khác sao...?"
Hoa Vi Nghi nhỏ giọng.
"Đúng vậy...."
Vương Nhất Tự thừa nhận.
"Và ta...ta cũng không phải người của thế giới này!
Ta đến từ một thế giới khác..."
"Cả phu quân cũng...."
Trương Tố Tố cùng ba nương tử gương mặt hiện lên kinh ngạc.